Tất cả chuyện này giống như mộng ảo.
Khiến anh có chút không dám tin.
Anh khổ, nhưng Vương Hạo khổ hơn anh.
Anh còn có một mục tiêu thù hận, còn có thể báo thù.
Nhưng Vương Hạo thì sao? Ngay cả cơ hội báo thù cũng không có, dốc hết sức vậy mà không bảo vệ được người thân của mình.
Vương Bác Thần bỏ ra mọi thứ của mình, từ bỏ tất cả cũng không thể bảo vệ được thứ mà ông ta muốn bảo vệ.
Loại cảm giác bất lực và đau đớn này không phải ai cũng có thể chịu được.
"Vương Hạo, ba tại sao không nói sớm với con, tại sao cái gì cũng không nói mà cứ phải một mình chịu đựng, ba thà để con hận ba tới chết ba cũng không muốn để con biết sự thật, đồ ngốc, ba là đồ ngốc."
Nội tâm của Vương Bác Thần đang gào thét, anh rất muốn ở trước mặt Vương Hạo, chất vấn ông ta, tại sao lại giấu diếm, tại sao không nói ra
sóm.
Nhưng bây giờ anh ngay cả cơ hội như vậy cũng không có.
Một kẻ ngốc.
Ba thật sự là kẻ ngốc nhất trên đời.
Vương Bác Thần đờ đẫn nhìn di ảnh đó, bây giờ anh cũng là người làm ba, cũng có vợ con của mình.
Anh đâu thể không hiểu suy nghĩ của Vương Hạo.
Làm người ba, mãi mãi đều muốn giúp con cái của mình che chắn mọi khổ nạn, cho dù không đỡ được cũng phải nghiến răng mà gánh.
Con cái có thể oán trách ba, thậm chí oán hận ba.
Nhưng ba thì sao?
Ông ta có thể oán trách ai.
Ông ta lại nên đi oán hận ai?
Bởi vì một người ba biết đằng sau ông ta là con của ông ta, ông ta lùi lại, người chịu tổn thương chính là con cái.
Ông ta không thể lùi, cũng không muốn lùi.
Trái tim của Vương Bác Thần co rút.
Khi anh đại náo nhà họ Vương, Vương Hạo bị anh đè tới mức phải quỳ dưới đất, vẫn không giải thích.
Khi phát hiện mộ rỗng của mẹ, Vương Hạo vẫn không giải thích.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!