Một quyền của Vương Hạo nện xuống, mang theo vô vàn căm phẫn, vô vàn nghẹn khuất, vô vàn áy náy.
Nắm đó ông ta nhẫn nhịn, khiến cho vợ và con trai phải chịu tủi nhục, nên đến bây giờ con trai cũng không chịu nhận ông ta, còn vợ thì đến nay không rõ sống chết.
Năm đó ông ta nhịn, ông ta bỏ lỡ mất năm tháng trưởng thành của con trai, bỏ lỡ rất nhiều rất nhiều điều.
Ông ta hối hận.
Năm đó nếu không nhẫn nhịn, vậy thì rất có thể đã chết, nhưng như vậy cũng còn hơn so với bây giờ.
Đúng vậy, ông ta hối hận rồi.
Nếu năm đó không nhẫn nhục, có lẽ một nhà ba người đã chết.
Nhưng ít nhất sẽ không có tiếc nuối, có thể cùng chết bên nhau.
Bây giờ thì sao?
Ông ta rất hối hận.
"Mày đi chết cho tao!! Chó tạp chủng, tạo cho chúng mày bắt nạt vợ con tao, cho chúng mày bắt nạt cháu gái tao. Tao đánh chết mày! Chó tạp chủng!"
Thần Sử số 10 tuyệt vọng, ông ta không ngờ tới sau khi Vương Hạo sử dụng cấm thuật, thiêu đốt lực sinh mệnh, sức mạnh sẽ lại lớn như vậy.
Cũng đều là Linh Đài Cảnh, ông ta vậy mà hoàn toàn không phải là đối thủ của Vương Hạo.
Mà Hắc Tôn Giả, đến lúc này cũng chưa hề xuất hiện.
Hắc Tôn Giả đang âm thầm, nhìn ông ta bị Vương Hạo đánh chết.
Có lẽ trong mắt tầng lớp lãnh đạo của Thiên Đình, những người như mình cho dù có chết, cũng không quan trọng bằng việc Vương Bác Thần có thể kích phát hai loại thần huyết.
Một lũ điên chỉ vì thành thần.
Những kẻ điên chỉ vì muốn trường sinh.
Ông ta sợ hãi, ông ta muốn xin tha mạng, nhưng lại chẳng thể thốt ra được câu nào.
Một quyền của Vương Hạo nện xuống, đầu của Thần Sứ số 10 bị đánh vỡ nát, chết ngắc không thể chết được nữa.
Nhưng Vương Hạo vẫn không hề dừng lại.
Nắm đấm của Vương Hạo dần dần mất đi sức lực.
Chỉ là máy móc đấm đá.
Sự sống trong thân thể ông ta dần dần xói mòn, trên cơ thể xuất hiện từng vết nứt.
Đã là đèn cạn dầu.
Nhưng lúc này đây, ông ta không hối hận.
"Vương Hạo, ông dừng lại đi, ông dừng lại!!!"
Vương Bác Thần giận giữ hét lên, nước mắt theo gương mặt chảy xuống.
Anh muốn xông lên, nhưng lại bị Khương Lạc Trần giữ chặt lại.
Chiến đấu bên này đã vượt xa phạm vi Siêu phàm cảnh có thể thừa nhận.
"Vương Hạo, ông là tên nhu nhược, đừng tưởng rằng như vậy thì tôi sẽ tha thứ cho ông, ông dừng lại đi. Ông phải đến trước mặt mẹ tôi sám hối, ông phải sám hối với mẹ tôi, tôi sẽ không tha thứ cho ông.
Vương Bác Thần gào thét, nhìn Vương Hạo trên người đã không còn hơi thở sinh mệnh, chỉ máy móc vung nắm tay, thân thể bắt đầu tan rã.
Cảm xúc của Vương Bác Thần không thể ổn định.
"Ba, ba!!!"
Vương Bác Thần đột nhiên quỳ xuống đất, thống khổ hét lên.
Hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên anh bật thốt ra xưng hô này.
Cả người Vương Hạo chấn động, quay đầu nhìn về phía Vương Bác Thần.
Ông ta cười.
"Thần, xin lỗi, ta không phải một người cha tốt, cũng không phải là một người chồng tốt"
Vương Hạo gian nạn nói, thân thể bắt đầu vỡ nát.
"Nếu tương lai con gặp lại mẹ con, nói với bà ấy, ta xin lỗi bà ấy, ta không xứng làm chồng của bà ấy."
"Nhưng lòng ta đối với bà ấy, chưa bao giờ thay đổi"
"Thần, xin lỗi."
Vương Bác Thần điên rồi, nước mắt tuôn như mưa, quỳ trên đất, gào rống: "Tự ông đi mà nói với mẹ, tự ông đi mà nói. Ông đừng chết, tôi cầu xin ông đừng chết. Ba, ba đừng chết."
Vương Hạo cười, thân thể bắt đầu tan rã.
Ông ta nhìn về phía Vương Kinh Hồng, giọng nói rin rít: "Ba, xin lỗi, con trai bất hiếu, đi trước một bước.
"Hao..."
Vương Kinh Hồng nước mắt như mưa, đầm thùm thụp vào ngực mình, lòng đau như cắt, ngất xỉu tại chỗ. "Vương Hạo, ông là tên nhu nhược, ông là tên nhu nhược!!!"