"Mẹ nó, bắt nạt vợ của tao, bắt nạt con trai tạo, bây giờ còn muốn bắt cháu gái của tao đi, chúng mày là lũ súc sinh!"
Trong mắt Vương Hạo đầy tơ máu, từng quyền từng quyền đánh ra.
Mỗi một quyền, đều mang theo sự uất hận cùng với áy náy của ông ta.
Ông ta vốn là tóc ngắn, nhưng sau khi sinh mệnh hoàn toàn bị đốt hết, chớp mắt như đã trải qua mấy chục năm, tóc dài ra, bạc cả đầu.
Cả đầu tóc bạc tung bay.
Giống như một kẻ điên.
"Hôm nay, cho dù tao có chết, cũng phải kéo theo lũ súc sinh chúng mày!"
Vương Hạo tức giận hét lên, hỗn loạn bên trong cơn tức giận tột cùng và không cam lòng.
Thần Sứ số 10 không ngừng né tránh.
Nhưng vẫn bị đánh trúng một quyền, bay ngược ra ngoài.
Những người phía sau ông ta, lại không may mắn như vậy.
Vài kẻ mặc đồ đen bị đánh chết, mấy tên Thiên Tướng trực tiếp bị Vương Hạo xé toạc.
Còn lại hai tên Hộ Pháp muốn trốn, nhưng vẫn chết.
Từ đầu đến cuối, Hắc Tôn Giả đều không hề lộ diện, để mặc cho Vương Hạo đánh chết những tên thuộc hạ này.
Ở trong mắt ông ta, đây đều là quá trình kích phát thần huyết trong người Vương Bác Thần.
Không cho chút hy vọng nào, thì sao có thể thể nghiệm được tuyệt vọng lớn hơn nữa cơ chứ?
Đương nhiên, trong mắt người bình thường, chính là đầu óc có vấn đề.
Nhưng những người Thiên Đình này, làm việc quỷ dị, không thể suy đoán theo lẽ thường.
Bọn họ đều là kẻ điên, không thể dùng con mắt của người bình thường mà nhìn bọn họ được.
Huống chi, đối với bọn họ mà nói, đã chết thì đều là phế vật, chỉ có thể sống sót thì mới có thể dùng.
Nhìn lực sinh mệnh đã hoàn toàn bị thiêu đốt của Vương Hạo, Vương Bác Thần tức giận quát: "Vương Hạo, ông dừng lại cho tôi! Ông đừng tưởng rằng ông làm như vậy thì tôi sẽ tha thứ cho ông, tôi không cần! Mẹ tôi thì tôi sẽ tự mình cứu, không cần ông giả mù sa mưa như vậy. Chúng tôi và ông không có bất kỳ quan hệ gì cả, cho dù có chết tôi cũng sẽ không nhận phân tình cảm này của ông. Ông đừng phí tinh lực, tôi sẽ không tha thứ cho ông, vĩnh viễn sẽ không. Ông cảm thấy ông làm như vậy thì tôi sẽ đồng tình với ông sao? Không, tôi chỉ càng căm giận ông mà thôi."
Vương Hạo cười lớn, gương mặt lại đẫm lệ.
Trong lòng ông ta có nỗi khổ, chỉ có ông ta mới biết.
Ông ta chưa bao giờ giải thích với Vương Bác Thần.
Cũng chưa bao giờ nói với bất kỳ ai về những khó chịu trong lòng ông ta.
Chỉ ở trong con ngõ nhỏ, nói với lão soái, ông ta cảm thấy cho dù mình còn sống thì cũng chẳng khác nào đã chết.
"Đúng vậy, tôi là một kẻ hèn nhát, làm một người chồng, lại không bảo vệ được vợ của chính mình. Làm cha, lại không bảo vệ được con trai của mình. Tôi sinh ra đúng là một kẻ thất bại!"
Vương Hạo nên một quyền xuống, giận dữ hét lên: "Nhưng mà, tôi không phục!!!"
Thần Sứ số 10 bị một quyền này của Vương Hạo đánh cho không thể trốn, chỉ có thể đỡ lấy một quyền này từ chính diện.
Nhưng Vương Hạo lúc này, đã một lòng muốn chết, không hề muốn sống nữa.
Huống chi, ông ta cũng đã định không thể sống tạm bợ nữa.
Ông ta dùng cấm thuật thiêu đốt toàn bộ lực sinh mệnh của mình.
Bup.
Thần Sứ số 10 tuy rằng chặn được một quyền này, nhưng vẫn bị một quyền này nện cho nằm rạp dưới đất, xương cốt trên người cũng bị gãy mấy cái.
Lực sinh mệnh của Vương Hạo đã hoàn toàn cạn kiệt, trên người đã dần tản ra hơi thở tử vong.
Tuy rằng giờ phút này ông ta rất mạnh, nhưng đã không còn bất cứ hy vọng tồn tại nào nữa.
"Tôi chỉ muốn làm một kẻ ăn chơi trác táng, tôi chỉ muốn cùng bạch đầu giai lão với Kỳ, tôi chỉ muốn ở bên cùng trưởng thành với con trai, tôi chỉ muốn làm một người bình thường, chỉ muốn làm một tên phế vật trong mắt các người"
Vương Hạo nên một quyền lên đầu Thần Sứ số 10, gào rống, giận dữ.
"Vì sao ngay cả cơ hội làm phế vật cũng không cho tôi, vì sao lại phải cho tôi xa vợ cách con, vì sao, vì sao chứ!!!"