Ba ông lão này chết rồi.
Lực lượng thiên phạt, vậy mà áp chế lực lượng của bọn họ, khiến trong lòng bọn họ sinh ra một chút sợ hãi.
Uy áp trong đó khiến bọn họ cảm thấy mình chính là con kiến, muốn cúi rạp xuống đất thần phục.
"Không tốt, đây là thần thuật!"
Ông lão mặc đồ đen kinh sợ hét lên, nhưng đã muộn rồi.
Ông ta bị sấm sét đánh tan.
"Thần thuật!! Không thể nào, cậu sao lại có thần thuật?!"
Ông lão mặc đồ trắng muốn chạy trốn, ở trước mặt thần thuật, mọi lực lượng của ông ta đều không có tác dụng.
Sẽ chỉ bị đối phương áp chế.
Ông lão mặc đồ tím cũng có tâm tư giống vậy, ai có thể ngờ Vương Bác Thần lại nắm giữ thần thuật
Đây là lực lượng của thần linh!
Theo bọn họ biết, hiện nay người nắm giữ thần thuật chỉ có cao tầng của Thiên Đình.
Vương Bác Thần cũng không ngờ được Thiên Phạt Cửu Biến mà Tháp linh cho anh trước đây, vậy mà sẽ có hiệu quả như này.
Hơn nữa Thiên Phạt Cửu Biến cũng chỉ có năm biến trước, anh cũng không biết có tác dụng không, chỉ là thấp thoáng cảm thấy Thiên Phạt Cửu Biến hình như có thể áp chế những người này.
Không ngờ Thiên Phạt Cửu Biến vậy mà là thần thuật.
"Lão súc sinh, chết hết cho tôi!"
Vương Bác Thần căn bản không thể để hai người bọn họ chạy thoát, dám tới bắt con gái của anh, còn muốn bắt con gái anh đi làm vật thí nghiệm, Vương Bác Thần sao có thể tha cho những tên súc sinh này.
"Không!!"
Hai người kêu thảm, bọn họ cũng là cường giả Siêu Phàm Cảnh tới từ cổ tộc ẩn thế.
Nhưng lúc này, ở trước mặt Vương Bác Thần ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Trong nháy mắt, hai người này bị sấm sét đánh tan.
Vương Bác Thần không có nán lại, nhanh chóng chạy qua đó.
Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Vương Bác Thần sắp vội tới phát điên rồi.
Cùng lúc này, Hắc tôn giả bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía vừa mới xuất hiện sấm sét, nhíu mày nói: "Thần thuật? Vương Bác Thần đã nắm giữ một môn thần thuật sao? Cậu ta từ đâu có được?"
Thần sứ số 10 lo lắng nói: "Tôn giả, nếu Vương Bác Thần nắm giữ thần thuật, vậy người của thủ hạ đối phó sẽ khá phiền phức."
Hắc tôn giả không để tâm mà cười nói: "Chỉ là một môn thần thuật mà thôi, không đáng để giống trống khua giêng. Chắc là thần thuật kiểu lực lượng sấm sét. Vận may của Vương Bác Thần thật sự không tồi, vậy mà có thể nắm giữ một môn thần thuật. Dưới Thần Cảnh đều là kiến, người không thành tiên cuối cùng sẽ là tro bụi. Chỉ khi thành thần, mọi thứ mới có khả năng. Vương Bác Thần càng có tiềm lực, đối với bọn họ mà nói càng có hy vọng, chứng tỏ hoạt tính của thần huyết trong cơ thể anh càng mạnh. Thành thần, hy vọng của chúng ta đều nằm ở trong thần huyết trong cơ thể Vương Bác Thần, hy vọng vật thí nghiệm Vương Bác Thần đừng làm chúng ta thất vọng!"
Thần sứ số 10 cẩn thận nói: "Tôn giả, vậy ngộ nhỡ Vương Bác Thần mất kiểm soát thì sao?"
Hắc tôn giả cười lạnh nói: "Mất kiểm soát? Sao lại mất kiểm soát chứ? Cho dù cậu ta thật sự thành thần, chúng ta cũng có cách giết thần. Huống chi bây giờ dưới mỗi trường này, muốn thành thần không dễ dàng như vậy."
Sau đó ông ta lại nói: "Xem ra kế hoạch phải điều chỉnh một chút, kêu các Hộ pháp bây giờ ra tay. Nhất định phải để Vương Bác Thần và con gái của cậu ta cách nhau trong một khoảng cách nhất định, để cậu ta tận mắt nhìn thấy con gái của mình bị đưa đi, nhưng không thể làm được gì. Ngoài ra, kêu Hộ pháp ở trước mặt Vương Bác Thần, giết chết Vương Hạo. Tuy trong lòng Vương Bác Thần oán hận Vương Hạo năm đó quả tàn nhẫn, nhưng trên thực tế cậu ta cũng hiểu, năm đó Vương Hạo không có lựa chọn. Vậy nên bây giờ ở trước mặt cậu ta giết chết Vương Hạo, sẽ khiến cậu ta tự trách, hối hận, có thể khiến cảm xúc của cậu ta bạo phát tới cực hạn, nói không chừng có thể kích phát loại thần huyết thứ 2 trong cơ thể cậu ta!"
Thần sứ số 10 nghe vậy thì tê dại da đầu.
Cho dù là ông ta cũng sắp không nhìn nổi nữa rồi.
Làm như này, nếu Vương Bác Thần còn không sụp đổ, vậy người đó sẽ đáng sợ tới mức nào?