Vương Bác Thần đang kiểm tra bài tập của Dao Dao, nói một cách thờ ơ: "Bại lộ thì bại lộ, không có gì to tát cả. Anh cũng không muốn đụng chạm ai, nhưng nếu ai đụng vào anh, vậy anh chỉ đành dạy cho bọn họ một bài học sâu sắc. Stephen không tin, hiện tại chính là kết cục của ông ta.
Triệu Thanh Hà gật gật đầu, đối với một số chuyện, cô không phải là biết rất rõ, chỉ biết rằng người mà Vương Bác Thần phải đối phó rất mạnh.
"Hiện tại có tin tức gì của mẹ chúng ta chưa?"
Nghe thấy lời này, sắc mặt Vương Bác Thần trở nên xám xịt, lắc đầu và nói: “Vẫn chưa tìm được, vẫn đang điều tra.
Triệu Thanh Hà nhẹ nhàng nói: "Anh yên tâm, mẹ chúng ta cát nhân ắt có thiên tướng. Những ngày tháng khổ cực như vậy chúng ta đều đã vượt qua rồi, cho dù xảy ra chuyện gì, một nhà chúng ta cũng sẽ không xa nhau.
Vương Bác Thần cười nói: "Những chuyện này em đừng lo lắng, có anh đây”
Nói đến đây, Vương Bác Thần nhíu chặt mày, nhìn về phía Dao Dao bên cạnh và hỏi: "Dao Dao, câu này không phải là bảy bạn nhỏ nên chọn chiếc xe có bao nhiêu chỗ sao? Sao con lại chọn là tám chỗ?
Dao Dao nghiêm túc nói: "Bởi vì còn có cô giáo mà?”
Vương Bác Thần : "..."
"Vậy câu này thì sao?”
Vương Bác Thần chỉ vào một câu điền vào chỗ trống, trên đó có bốn sư đồ Đường Tăng, Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Sa Tăng và hỏi: “Người ta hỏi tổng cộng có mấy người, tại sao con lại điền là 2 người? Một, hai, ba, bốn, đây không phải là bốn người sao?”
Dao Dao chỉ vào bức tranh của Sa Tăng và Trư Bát Giới phía trên với vẻ mặt bối rồi và nói: “Hai bọn họ không phải là người, là động vật mà
Động vật...
Vương Bác Thần chỉ cảm thấy huyết áp của mình lại tăng vọt, sau đó lại chỉ vào một câu hỏi trắc nghiệm và nói: "Câu hỏi này, người ta hỏi là chiếc bút chì này dài 18
(...), sao con lại chọn là mét? Bút chì của con dài 18 mét sao?”
Dao Dao không phục nói: "Tại sao bút chì không thể dài 18 mét?"
Vương Bác Thần mệt mỏi nói: "Con có tin ba rút con dao rựa 40 mét của ba ra không?”
Dao Dao nói lớn: "Con dao rựa 40 mét của ba vừa khéo gọt được chiếc bút chì dài 18 mét của con.
Vương Bác Thần cảm thấy mình sắp bị làm cho phát điên rồi, lúc nhỏ mình cũng đâu ngốc như vậy chứ, chẳng lẽ là theo nòi Triệu Thanh Hà sao?
Triệu Thanh Hà bên cạnh sắp cười đến phát điên rồi, Vương Bác Thần trừng mắt nhìn Triệu Thanh Hà một cái rồi lại chỉ vào một bài toán nói: "15-8=? Câu này con không biết tính sao? Con đặt tính theo hàng dọc mà tính
Dao Dao bĩu môi nói: "Con đã đặt tính theo hàng dọc mà, nhưng 5 không đủ để trừ 8.
Vương Bác Thần đặt tính theo hàng dọc và nói: “5 kia không đủ để trừ 8 thì con mượn thêm mười”
Dao Dao không chịu nhận thua và nói: "Nhưng nếu mười không cho mượn thì sao!"
Vương Bác Thần đầu óc ong ong: "Không cho mượn... Không cho mượn thì con nhắc đến tên ba, cứ nói là ba nói đẩy xem nó có cho mượn hay không.
Triệu Thanh Hà đã cười đến không ngừng lại được nữa, ôm lấy bụng và nói: “Ôi, em không chịu được nữa rồi, hahaha....
Vương Bác Thần tức giận nói: "Đừng cười nữa, đứa trẻ này chắc chắn là theo nòi em.”
"Được rồi, ăn cơm thôi, bày học cho đứa nhỏ mà các con ai nấy đều tức gần chết. Còn chê Dao Dao chúng ta ngốc, mẹ thấy là các con không biết đường dạy, Dao Dao chúng ta thông minh lắm”
Mẹ vợ Trần Ngọc bưng cơm đi ra, liếc nhìn Triệu Thanh Hà đang cười đến không ngừng được và Vương Bác Thần đang tức giận đến mức đầu sắp nổ tung với vẻ chán ghét.