Phía bên Đệ Nhất Đế Quốc, cục diện đã mất kiểm soát rồi.
Về phía Nước R, đám người Quốc chủ Hàn Đỉnh và Bộ trưởng võ bộ Quách Đỉnh lại mù mờ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Không phải Vương Bác Thần vừa mới đối phó xong thế gia hào tộc sao? Sao lại đến Đệ Nhất Đế Quốc bên kia rồi?
Chuyện của thế gia hào tộc bên này còn chưa hoàn toàn xử lý xong, một số thứ vẫn chưa tiếp nhận, hiện tại Vương Bác Thần lại chỉnh đốn phía bên nước A?
"Stephen bọn họ chẳng lẽ không biết thực lực của Tiểu Vương lại tăng lên rồi sao? Bọn họ nghĩ như thế nào vậy, cho rằng mình là cổ tộc ẩn thế sao? Lại dám bắt vợ con của Tiểu Vương đi."
Hàn Đỉnh có chút nghi hoặc có phải não của Stephen bị hỏng rồi không.
Đừng nói đến việc thực lực hiện tại của Vương Bác Thần đã tăng vọt, đã ở trên chiến thần rồi.
Cho dù là trước đây, trong giới thế tục, thực lực của anh cũng là mức trần của chiến lực.
Hơn nữa, Vương Bác Thần có sát tỉnh lớn, chẳng lẽ Stephen không biết sao?
Nguyễn Văn Việt khép hờ hai mắt, cười híp mắt mà nói: “Xem ra năm đó Tiểu Vương giết người vẫn còn ít, vì vậy mới khiến bọn họ nảy sinh ảo giác. Những người Đệ Nhất Đế Quốc kia, giết một tốp, bọn họ liền sợ rồi”
Bộ trưởng võ bộ Quách Đỉnh – người đã hoàn toàn bộc lộ thực lực, lãnh đạm nói: "Không biết bọn họ lấy bản lĩnh từ đâu, thực lực hiện tại của Tiểu Vương, sợ rằng là thực lực mạnh nhất trong số những Siêu Phàm Giả đã được biết đến. Tần Mệnh của nhà họ Tần kia, thực lực bạo phát ra cuối cùng cũng chính là thực lực của Đăng Vân Cảnh thực thụ, nhưng vẫn bị Tiểu Vương giết chết rồi. Chứng tỏ Tiểu Vương hiện tại cũng vì không có công pháp để đột phá Đắng Vân Cảnh, nếu không sớm đã là Đằng Vân Cảnh rồi.”
Không ai nghi ngờ lời nói này của Quách Đỉnh.
Vương Bác Thần có dị huyết của nhà họ Vương và thần huyết của Hiên Viên tộc, không ai biết được tiềm lực của anh lớn đến mức nào.
"Phía bên Stephen gọi tới, có vẻ ý của ông ta là muốn nói chuyện với chúng ta, không muốn giao thiệp với Thần Long Các
Hàn Đỉnh cười haha nói.
Hôm nay tâm trạng ông ta không tệ.
Thế gia hào tộc bị ông ta san phẳng, ngọn núi đè nặng trên đầu ông ta bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng được dọn dời.
Cả người cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Trong mắt mấy người bọn họ, những người của thế gia hào tộc kia lẽ ra nên sớm bị quét vào đống sách lịch sử rồi.
Hoặc là anh ngoan ngoãn làm phú ông giàu có, hoặc là anh ngoan ngoãn đi kinh doanh, nhưng lại cứ khăng khăng muốn nhúng tay vào quyền lực thế tục.
Quả thực là lòng tham không đáy, rắn muốn nuốt voi.
Đều đã truyền thừa hơn ngàn năm rồi mà còn không hài lòng, còn muốn xưng vương xưng bá làm thái thượng hoàng của người khác, không trị anh thì trị ai.
Nguyễn Văn Việt già đời thành tinh, vừa nhìn liền nhìn ra được ý định của đám người Stephen: "Haha, đã đến lúc này rồi, đám người Stephen còn xem chúng ta là kẻ ngốc sao, còn muốn cao cao tại thượng nói chuyện với chúng ta?”
Quách Đỉnh hừ lạnh, nói: "Giấc mộng bá chủ thế giới nằm mơ quá lâu rồi, không muốn tỉnh lại”