Kiều Thanh Phong vô cùng kiêu ngạo, là một trong tam đại chiến thần chỉ đứng sau Vương Bác Thần, vị trí của anh ta thuộc top mười trong bảng xếp hạng chiến thần thế giới.
Nắm đấm của Kiều Thanh Phong, kiếm của Vũ Trọng Thiên, đạo của Lâm Chấn Thiên, đây chính là kỹ năng của ba người bọn họ sau khi ra khỏi Thần Thiên
Các.
Mặc dù tứ đại chiến vương cũngam rất mạnh mẽ, nhưng khi so sánh với ba người bọn họ thì vẫn thua xa.
Chẳng qua là do hào quang của Vương Bác Thần quá chói lóa, lấn át sức mạnh của bọn họ mà thôi.
Kiều Thanh Phong vung quyền ra, uy áp cuồng bạo mà bá đạo trong nháy mắt tản ra, đám tiểu đội tinh anh tổ chức God liền bị nguồn lực này ép đến mức phạt quỳ xuống đất không thể động đậy.
Sau đó, nắm đấm rơi xuống, bọn họ không kịp rên lên tiếng rên thảm thiết thì đã bị giết chết tươi.
Vương Bác Thần nhíu mày nói: "Nắm đấm của cậu, sức mạnh có thừa, nhưng khí thế không đủ, hiện tại cậu có hơi thu tay, hơi không phóng khoáng, thiếu đi chút chí khí."
Kiều Thanh Phong cẩn thận lắng nghe, đây chính là lợi ích khi đi theo bên cạnh Vương Bác Thần, bất cứ lúc nào cũng sẽ được chỉ bảo.
"Thần chủ, vậy tôi nên bắt đầu từ đâu đây? Bây giờ tôi cảm thấy đánh đấm rất sung sướng, nhưng từ đầu đến cuối đều không thể cảm nhận được loại cảm giác khí thế hùng vĩ mà ngài đã nói, cũng không hề cảm nhận được uy thế ấy."
Vương Bác Thần chỉ bảo: "Độc đoán là gì? Tôi đây bất khả chiến bại, là người duy nhất, hoặc là thuần phục, hoặc là chết. Đại khí là gì? Cậu cứ nhìn đất trời sông núi, bao gồm cả vạn vật hoa cỏ, cây cối, muôn loài chim thú. Những chủng tộc khác nhau đều có thể sinh tồn ở đó, đây chính là một loại đại khí, cậu nhìn biển cả bao la, nhìn những ngọn núi to lớn, tìm hiểu lịch sử dày đặc của nước R chúng ta,gd cậu sẽ có được thu hoạch. Thật tình, trước đó tôi đã kêu cậu đọc sách nhiều vào, nhưng mà cậu vẫn không nghe lời."
Kiều Thanh Phong ngượng ngùng cười cười, nói thầm: "Thần chủ ngài kêu tôi nhìn núi non nghìn biển cả, tôi đều có thể hiểu, đọc sách thì có tác dụng gì chứ,
hơn nữa tôi cũng không chuyên về mảng đó, nhìn thấy sách là đau cả đầu, lần này trở về tôi liền xem núi xem biển."
Vương Bác Thần hết cách, anh mắng: "Cậu thật là ngốc, đọc sách cũng là chí khí, chúng ta thân là quân nhân nước R, thứ mà cậu cần đọc là sự bá khí từ "Hung Nô vị diệt, hà dĩ gia vị" của Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh, "ai nhằm vào người Hán, gia đây cũng giết" của Trần Canh...
Nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Kiều Thanh Phong, Vương Bác Thần bất đắc dĩ nói: "Thôi bỏ đi, cậu cứ ngơ ngơ, cứ theo số phận."
Kiều Thanh Phong gãi gãi đầu, ngờ ngệch cười.
Vương Bác Thần lười phải nhiều lời với cục sắt ngơ ngơ này.
Năm đó, lúc Kiều Thanh Phong đi theo anh, anh đã kêu Kiều Thanh Phong đọc sách nhiều hơn, chỉ có cái dũng của thất phu thì cũng vô dụng, nhưng tên này lại không làm theo.
Cũng may là Thiên phú võ đạo của anh ta không tồi, nếu không thì cũng không thể đi được đến ngày hôm nay.
Nhưng mà mỗi người đều sẽ có cơ duyên của riêng mình, Vương Bác Thần cũng không can thiệp vào quá nhiều.
Anh can thiệp quá nhiều, ngược lại không phải là chuyện tốt.
Bây giờ, Kiều Thanh Phong đang đi theo con đường của mình, chỉ cần chỉ điểm một phen, nếu như chỉ bảo toàn bộ thì Kiều Thanh Phong sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay.
Mà lúc này, người đàn ông gầy thông qua camera giám sát đã nhìn thấy được cảnh tượng kinh khủng ấy, vốn dĩ cũng muốn đi xuống xử lý chuyện này, nhưng bây giờ không dám xuống nữa.
Người đàn ông nước R có gương mặt chữmm điền chắc chắn là thực lực đã vượt qua cấp bậc chiến vương.
Mà anh ta chỉ là võ tôn, xuống dưới thì chỉ có chịu chết.
"Mẹ nó, sao lại xuất hiện một người mạnh như thế, rốt cuộc là ai đã trêu chọc.
Người đàn ông gầy chửi thầm.
Anh ta chưa nhận ra Vương Bác Thần.
Năm đó, Vương Bác Thần trở thành vua sát thủ cũng chỉ trong một tháng ngắn ngủi, hơn nữa trên cơ bản những người nhìn thấy diện mạo của Vương Bác Thần đều đã chết hết rồi.
Còn sống chưa đến mười người, không có ai dám nói ra.