Mấy vệ sĩ mà Tần Hồ dẫn theo, trong nháy mắt đã chết hết.
Tuy Trần Tiểu Băng từng thấy Vương Bác Thần giết người, nhìn nhìn thấy 5 vệ sĩ trong nháy mắt bị Vương Bác Thần giết, vẫn khó thể chấp nhận.
Dù sao cái cô ta tiếp xúc trước kia cùng lắm cũng chỉ là sự đấu ngấm ngầm của giới giải trí.
“Anh, anh, anh dám giết người!”
Tần Hồ bị dọa tái mặt, là cậu cả của nhà họ Tần, tuy anh ta thường hay treo câu giết người trên miệng, nhưng anh ta chưa từng thấy ai trực tiếp giết người như Vương Bác Thần.
Ngay lập tức một dòng chất lỏng màu vàng chảy dọc theo ống quần của anh ta xuống.
“Đây chính là cậu cả của nhà họ Tần sao? Xem ra anh cũng chỉ là một tên phế vật được nhà họ Tần đẩy ra mà thôi.”
Vương Bác Thần lạnh nhạt nói.
Nhà họ Tần là một trong bảy đại thế gia, người thừa kế quyền lực đầu tiên lại rác như vậy, Vương Bác Thần không hề tin.
Những thế gia hào tộc này, những người thừa kế được đẩy ra ngoài mặt, chẳng qua chỉ dùng để che đậy tai mắt người khác.
Người thừa kế thật sự không hề phế vật.
Tần Hồ và Lâm Chiến giống như, đều là người đẩy ra cho thế tục thấy.
Nếu người thừa kế của thế gia hào tộc đều như này, thế gia hào tộc sớm đã bị hủy hoại rồi.
“Anh, anh muốn như nào? Tôi, tôi cho anh tiền, tôi cho anh tất cả số tiền của tôi. Đừng giết tôi, đừng giết tôi.”
Tần Hồ bị dọa đái ra quần, giống như đống bùn nhão ngồi bẹp trên đất.
Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Chỉ cần anh bằng lòng phối hợp thì tôi giữ cho anh một mạng.
“Tôi phối hợp, tôi nhất định phối hợp, chỉ cần anh không giết tôi, anh nói gì tôi cũng đồng ý.”
Tần Hồ vội vàng nói, đầu còn dám phản kháng.
Vương Bác Thần nhìn sang Trần Tiểu Băng, nói: "Cô Trần, cô vẫn là trở về đi, hôm nay ở đây e là không thái bình rồi.”
Trần Tiểu Băng chợt sững người, sau đó phản ứng lại, Vương Bác Thần là nhằm vào nhà họ Tần mà tới.
Lẽ nào nhà họ Tần đã đắc tội với Vương Bác Thần?
Nhớ tới chuyện của nhà họ Chu trước đó, Trần Tiểu Băng cả người run rẩy, lẽ nào hôm nay Vương Bác Thần lại muốn diệt môn sao?
Nhà họ Tần rốt cuộc đã làm gì? Lại khiến Vương Bác Thần chọn cách này?
“Anh Vương, nếu cần tôi phối hợp, tôi có thể phối hợp.”
Trần Tiểu Băng nghiến răng, tuy bây giờ cô ta và Triệu Thanh Hà tình như chị em, nhưng giữa cô và Vương Bác Thần vẫn có khoảng cách rất lớn.
Cô ta muốn từ từ lại gần Vương Bác Thần.
Cho dù không thể trở thành người phụ nữ của Vương Bác Thần, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, hoặc có thể trở thành bạn với anh, cô ta cũng biết đủ rồi.
Cô ta không khát vọng gì cả.
Cô ta biết, thân phận của mình không xứng với Vương Bác Thần.
Nếu có thể nhìn từ xa, cô ta cũng bằng lòng.
Vương Bác Thần nghĩ rồi nói: “Cũng được.
Trong lòng Trần Tiểu Băng chợt vui mừng, chỉ cần có thể giúp được Vương Bác Thần thì cô ta rất vui.
Vương Bác Thần xách Tần Hồ lên xe, sau đó ngồi ở ghế lái, xoa mặt của mình, chỉ thấy phần mặt của anh bắt đầu xuất hiện sự thay đổi, biến thành một gương mặt hoàn toàn xa lạ, giống với tiểu thịt tươi lưu lượng của giới giải trí.
Trần Tiểu Băng nhìn đơ luôn, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy còn có thể như này.
Đây thật sự là 72 phép biến hóa của Tôn Ngộ Không.
Trên thế giới này, vậy mà thật sự tồn tại loại pháp thuật này!
“Anh Vương, anh vừa rồi thi triển pháp thuật sao? Không những gương mặt thay đổi, giọng nói cũng thay đổi.”
Vương Bác Thần giải thích: “Thuật dịch dung đơn giản mà thôi, chỉ là thay đổi cơ ở phần mặt, thủ đoạn rất bình thường.”
Trần Tiểu Băng lập tức không biết nên nói gì nữa.
Lúc này Tần Hồ mới thật sự ý thức được mình đã đắc tội với một tồn tại như nào.
Anh ta bị dọa không dám nói một câu.
Là cậu cả của nhà họ Tần – gia tộc đứng đầu trong bảy đại thế gia, Tần Hồ vậy mà ngay cả loại thủ đoạn này cũng không biết, nói ra thì cũng khá bi ai.
Anh ta là người thừa kế ngoài mặt mà nhà họ Tần đẩy ra, căn bản không biết nội tình của nhà họ Tần, cũng không biết địa vị thật sự của nhà họ Tần.
Nếu không phải là anh ta, thế gia hào tộc cũng sẽ đẩy ra một người thừa kế ở bề ngoài, dùng người có tướng tá ăn chơi, mê hoặc ánh mắt của người đời.
Mà người thừa kế thật sự đều là thiên tài hiếm có, sẽ không để người đời biết.
"Anh Vương, cách này tôi có thể học không?”
Trần Tiểu Băng vừa dứt lời mới ý thức được có hơi mạo muội, nói xin lỗi: “Anh Vương, xin lỗi, là tôi đường đột.
Vương Bác Thần không để tâm mà nói: “Đợi sau này có thời gian, cô muốn học tôi có thể dạy cô, cũng không khó.