Trong chớp mắt, mười một vị Siêu Phàm Giả bên Dư Dương chết hai người.
Hết thảy xảy ra ở trong nháy mắt.
Nhìn như thời gian trôi qua rất lâu, nhưng trên thực tế từ lúc bắt đầu đánh nhau đến bây giờ, đều không tới cả mười phút đồng hồ.
Tốc độ chiến đấu giữa Siêu Phàm Giả rất nhanh, chớp mắt giết người,
Dư Dương bị Vương Bác Thần ngăn cản không nói nên lời, lại thêm người phía ông ta bằng mặt không bằng lòng, đều sợ chết, đều có tính toán của mình, cho nên trong lúc nhất thời rơi vào thế dưới.
Vương Bác Thần từng bước ép sát, đánh Dư Dương nôn máu tươi không dứt.
"Trời muốn diệt ta."
Dư Dương bị phẫn nổi giận gầm lên một tiếng, lại không thể bù đắp.
Qua giây lát, phía ông ta lại chết thêm ba người.
Thấy cảnh này, trong lòng Dư Dương lạnh ngắt, ánh mắt để lộ tuyệt vọng cùng bất đắc dĩ.
Ngay tại lúc ông ta ngây người, Vương Bác Thần một kích hung hăng đánh vào đầu ông ta.
Thời khắc sinh tử, thất thần là phải chết.
Dư Dương còn không kịp phản ứng, Vương Bác Thần một kích thành công, lấn người mà lên, lại là một quyền nện ở trên đầu Dư Dương.
Phanh.
Dư Dương bỏ mình tại chỗ.
"Giết!"
Vương Bác Thần không có chút thương hại, chiến sinh tử còn dám thất thần, không phải muốn chết sao?
Những người còn lại nhìn thấy Dư Dương đã chết, lập tức hiểu được, mình bị lừa rồi.
Nhưng đã chậm.
Ba người, Khương Lạc Trần, Cổ Nhật Long, Mộc Sơn, ai lại không phải đã trải qua trăm trận chiến?
Đối mặt bọn họ còn dám phân tâm, thật sự là tự tìm đường chết, chán sống.
"Tôi nguyện ý đầu hàng.
Có người quỳ xuống.
Đường đường cường giả siêu phàm cảnh, trước mặt tử vong, cũng không khác người bình thường.
Nhưng là Vương Bác Thần không cho bọn họ cơ hội.
Bây giờ mới bắt đầu sợ, lúc đầu cần gì?
Muộn rồi!
Trận chiến đấu này không chút gay cấn, giống như một phương tàn sát.
Phía bên Vương Bác Thần, cũng không có người dự định nương tay.
Toàn bộ đều giết!
"Lần này, xem như triệt để vạch mặt cùng Cổ Tộc Ẩn Thế."
Cổ Nhật Long cảm khái, ông ta giả chết nhiều năm như vậy, lúc đầu không muốn bại lộ sớm như vậy, nhưng không có cách nào. Thực lực Hàn Đỉnh bên này so với Cổ Tộc Ẩn Thế là quá yếu.
Cho dù tiềm lực Vương Bác Thần to lớn, nhưng bây giờ cũng là một cây chẳng chống vững nhà.
Cho nên ông ta mới lựa chọn ra tay.
Mộc Sơn cũng là có tính toán như vậy, thở dài nói: "Không có cách nào khác, tiếp tục ẩn giấu, chúng ta sợ là triệt để không có cơ hội "
Quách Đỉnh bất đắc dĩ nói: "Cổ Tộc Ẩn Thế bố cục quá lớn, tiếp tục ẩn giấu, thí nghiệm của bọn họ sợ là sẽ thành công . Bây giờ chỉ còn lại một bước cuối cùng, chúng ta chỉ có thể lựa chọn liều một phen ở thời điểm này."
Mộc Sơn thần sắc cổ quái nói: "Các ngươi có nội ứng ở bên Cổ Tộc Ẩn Thế?"
Quách Đỉnh cười ha hả, cười nói: "Đoán thôi, làm sao có thể xếp người vào được, ngay cả hai vị sống nhiều năm như vậy đều không thể thành công, chúng ta làm sao có thể."
Rất rõ ràng, Quách Đỉnh không muốn nói.
Cổ Nhật Long và Mộc Sơn cười lạnh một tiếng, cũng lười hỏi lại.
Tất cả mọi người là người thông minh, có hay không chẳng lẽ còn không đoán ra được?
Vương Bác Thần vỗ vỗ bả vai Quách Đỉnh, cười mà như không cười nói: "Quách bộ trưởng, ẩn giấu rất sâu nha. Còn có lão soái, tôi lấy làm lạ, lão soái ông không phải đều sắp chết sao? Chậc chậc, thì ra là đang giở trò với tôi."
Khương Lạc Trần mặt không đỏ tim không đập nói: "Sao, cháu trai hiếu kính ông nội một tí không được sao? Nếu không ẩn giấu đến bây giờ, cậu sẽ có phần thắng sao? Sớm đã bị người ta giết chết rồi."