"Cậu, cậu thật sự muốn giết tôi?"
Trong mắt Điền Chu đầy sợ hãi, lúc này, ông ta giống như quên mất những chuyện mình đã từng làm, quên mình vừa rồi ngông cuồng nói là muốn nhét thi thể Vương Bác Thần vào trước mặt Triệu Thanh Hà.
Không có người không sợ chết!
Mặc kệ người tài giỏi thế nào, trong khoảng khắc khi cái chết chân chính tiến đến, đều sẽ sợ hãi.
Lúc này, điện thoại lại vang lên, là gia chủ nhà họ Điền Điền Phúc .
Điền Chu là em trai của ông ta, nhà họ Điền có thể có được như ngày hôm nay, sáu mươi phần trăm đều dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn của Điền Chu đổi lấy!
"Giết ông, có vấn đề sao? Tôi nói rồi, không ai ngăn cản được tôi giết ông"
Vương Bác Thần từng bước một đi qua, Điền Chu không ngừng bò về sau, như một con chó chết.
Vương Bác Thần đạp một cước xuống, Điền Chu bỏ mình tại chỗ, lúc này mới lần nữa kết nối điện thoại, thản nhiên nói: "Điền Phúc, vội muốn chết như vậy sao? Được, tôi sẽ tới ngay."
Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Thủ Đô.
Nhà họ Điền.
Điền Phúc nghe âm thanh tút tút trong điện thoại truyền đến, cả người trợn tròn mắt.
Em trai của ông ta Điền Chu, đã bị Vương Bác Thần giết chết!
Ác ma này!
Mình nguyện ý cùng anh ta đàm phán rồi, nguyện ý tiếp nhận hết thảy điều kiện của anh ta, tại sao anh ta vẫn động thủ giết Điền Chu!
Hai tay Điền Phúc run rẩy, trước kia đều là anh em Điền thị bọn họ dọa người khác đến gần chết, động một chút chặt tay chặt chân, bây giờ, đến phiên anh em bọn họ ! "Anh ta sắp tới, anh ta sắp tới, không được, phải lập tức liên hệ ông Tần."
Điền Phúc không kịp cảm khái Điền Chu chết đi, vội vàng liên hệ chỗ dựa sau lưng là ông Tần.
Ông Tần là quan chức lớn trong chính quyền, tay cầm thực quyền, mặc dù chức vị không cao, nhưng không ai có thể dám đắc tội.
Mà phía sau ông Tần, là có thế lực thần bí, nghe nói ngay cả Quốc chủ đều phải nhường ba phần tình mọn.
Điện thoại kết nối, Điền Phúc không kịp chờ đợi nói: "Ông Tần, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn, Vương Bác Thần giết Điền Chu, bây giờ muốn tới Thủ Đô giết tôi, xin ngài ra tay giúp nhà họ Điền đi."
Trong điện thoại, ông Tần thản nhiên nói: "Sợ cái gì? Không phải chỉ là một Vương Bắc Thần sao? Không nổi lên được bao nhiêu sóng gió cả."
Điền Phúc lại không có phong độ như ông Tần, sắp khóc lên, vội vàng nói: "Ông Tần, căn cứ tin tức trước đó, Vương Bác Thần rất có thể chính là Thần Chủ, Thần Chủ muốn diệt nhà họ Điền tôi, tôi chỉ có thể dựa vào ngài."
Ông Tần không thèm để ý mà nói: "Thần Chủ lại như thế nào? Người ví như quân cờ, thế gian làm bàn cờ, Vương Bác Thần cũng chỉ là một con cờ, cho dù cậu ta là Thần Chủ, cũng trốn không thoát ván cờ này. Nếu là cậu ta dám đến, để cậu ta chết không chỗ chôn!"
Điền Phúc lo lắng nói: "Ông Tần, nếu như Vương Bác Thần là Thần Chủ, như vậy Quốc chủ chắc chắn là đứng về phía cậu ta, mà sau lưng cậu ta còn có những tên sát thần Thần Thiên Các, chúng ta không có phần thắng."
Ông Tần lạnh lùng nói: "Ai nói chúng ta không có phần thắng? Ông chỉ là một con giun dế, há có thể nhìn thấy đại cục? Bây giờ Vương Bác Thần đều tự thân khó bảo toàn, gần nhất Quốc chủ cũng là sứt đầu mẻ trán. Đừng lo lắng, an tâm làm thuộc hạ của tôi, Vương Bác Thần không lật trời được."
Nghe được ông Tần nói lời này, Điền Phúc âm thầm yên tâm không ít.
Mặc dù Ông ta không biết ông Tần ỷ vào đâu, nhưng ông Tần đã dám nói lời này, nói rõ đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Đã như vậy, vậy cũng không có gì đáng lo lắng, chờ Vương Bác Thần đến Thủ Đô, chính là lúc ông ta báo thù cho Điền Chu!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Điền Phúc trở nên vô cùng oán độc, nhanh chóng bắt đầu sắp xếp thuộc hạ.
Mặc kệ bên ông Tần đã chuẩn bị hay chưa, ông ta cũng cần cam đoan an toàn của mình.
Nếu là chết rồi, thì cho dù là bên ông Tần giết được Vương Bác Thần, với ông ta mà nói cũng không có tác dụng gì.