“Trách tôi sao? Còn không phải là yêu cầu công việc à?” Dáng vẻ Diệp Vô Phong hùng hồn nói.
Bạch Tinh Đồng cũng biết rằng những gì anh nói là sự thật, không có cách nào khác. Diệp Vô Phong lại nói tiếp: “Tôi cảm thấy cô cũng rất cố gắng nhập tâm vào vở kịch, cái câu vừa rồi: “Chồng ơi, ** em đi.” Ôi chao, thật sự khiến tôi muốn ngừng mà không được…” Nói đến đây, thằng cha này lại còn nheo mắt lại, một cái nhìn đầy dư vị vô tận.
“Mẹ nó!” Vẻ mặt Bạch Nhạn Phi ửng hồng: “Tôi đoán là anh đang nghĩ đến Lâm Thư m phải không? Vừa nhìn đã thấy đây là một cáo già thành người .” Nói đến đây, cô ta cũng có một chút xấu hổ, dường như trong bản thân cô ta cũng tiềm ẩn là một con cáo già thành tin.
Hai người ở trong này anh anh em em, Mãnh Tử nhìn không ra có điều gì khác thường, cho rằng hai người họ là một cặp tình nhân đang ** nhau, âm thầm cười hai tiếng, cửa cũng đã đóng lại, trở lại tiếp tục trao đổi việc làm ăn.
Nhìn thấy anh ta đóng cửa lại, hai người lặng lẽ quay trở về, Bạch Tinh Đồng nhẹ nhàng hỏi một câu: “Bọn họ nói cái gì, nghe không rõ sao?”
Diệp Vô Phong vỗ tay một cái, ra hiệu cô ta đừng nói, thả lỏng tri giác, chăm chú lắng nghe, một lúc sau, anh kéo Bạch Tinh Đồng lên lầu.
Tìm được một nữ phục vụ: “Chào cô, chúng tôi muốn ở lại đêm nay, làm phiền cô cho tôi thuê một phòng.” Bạch Tinh Đồng không nghĩ tới anh ta sẽ làm như vậy, trong lòng vẫn chưa hiểu tại sao, nhưng vẫn nhịn xuống không có hỏi.
Người phục vụ mỉm cười dẫn bọn họ đến quầy rượu để order, sau đó đi tới thang máy điện ở bên cạnh, bước vào thang máy, cửa thang máy đến tầng 1, mở ra một chút, lại đóng lại. Trong nháy mắt, Bạch Tinh Đồng đã nhìn thấy một người, chính là Mạnh Tử, hóa ra anh ta vẫn không yên tâm, phái người đi theo để điều tra.
Rất nhanh, người phục vụ mở một phòng, Diệp Vô Phong cầm lấy thẻ phòng, đưa Bạch Tinh Đồng bước vào, đóng cửa phòng lại nói: “Bọn họ đang nói về ma túy, những kẻ buôn ma túy rất cẩn thận, Ưng Trọc chưa từng lộ diện. Ngoài ra, bọn họ đã nghi ngờ hai người chúng ta có khả năng là cảnh sát giả dạng, Mạnh Tử kia lâu lâu lại đi tới nhìn một chút, chúng ta vẫn phải tiếp tục diễn tiếp.”
Bạch Tinh Đồng ngưỡng mộ anh, vỗ vai anh, nói: “Được lắm, thằng nhóc này, anh làm tốt lắm! Rất giống một lão cảnh sát.”
Diệp Vô Phong cũng phối hợp nói: “Cảm ơn đội trưởng Bạch đã khen, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
Bạch Tinh Đồng: “Được rồi, anh thật sự xem bản thân là củ hành sao? Trận đấu chân chính còn chưa bắt đầu, hiện tại ma túy đã xuất ra rồi, chúng ta còn chưa có bằng chứng, muốn bắt được Ưng Trọc, một chút chúng ta cũng không thể sơ suất.”
Diệp Vô Phong nói: “Đội trưởng Bạch ra trận, mọi chuyện đều thuận lợi.”
Hai người ước lượng được một khoảng thời gian, lại đi xuống lầu, quay lại sảnh lớn. Bên trong sàn nhảy vẫn như cũ, âm nhạc rung trời, cả nam lẫn nữ còn đang lắc lư không ngừng tựa như bị co giật. Bạch Tinh Đồng dựa vào vai của Diệp Vô Phong, ghé sát tai anh nói: “Nhìn thấy chưa? Phía trước ở bên trái cách đây năm mét, có một cặp nam nữ. Đoán chừng bọn họ đã lấy hàng ra rồi.”
Cơ thể Diệp Vô Phong cũng đang lắc lư, ánh mắt lặng lẽ đảo qua, quả nhiên, có một cặp tình nhân ở đó, còn có một vài người xa lại đến giao lưu với bọn họ, dường như không có cuộc đàm phán nào xảy ra, người phía bên kia đang lắc đầu muốn bỏ chạy.
Người đàn ông trong cặp tình nhân đó, thoạt nhìn cũng có chút nổi nóng, trong miệng chửi rủa, bản thân cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Bạch Tinh Đồng nói: “Được rồi, anh đẹp trai nên ra trận rồi. Đi qua đó thu phục người phụ nữ kia cho tôi.”
Diệp Vô Phong cố ý nói: “Bà xã à, hào phóng như vậy sao? Muốn đẩy anh cho người phụ nữ khác sao? Anh thấy cô ta cũng là một cô gái trải đời, anh đi rồi, còn có thể quay về được sao?”
“Anh đi chết đ.” Bạch Tinh Đồng nhéo mạnh một cái vào mớ thịt bên hông anh ta: “Tôi thật ra không có suy nghĩ gì, nếu anh còn có suy nghĩ khác, xem Lâm Thư m nhà anh có thể tha thứ cho anh hay không?”
Diệp Vô Phong ngấm ngầm đau đớn, nhưng ngoài mặt không hề biểu hiện ra dù chỉ nửa phần, anh lắc lư trên sàn nhảy, bước nhảy rất phóng khoáng, đi tới trước mặt một cô gái xinh đẹp tên là Tiểu Ngải, lấy tay lau trán. Sau đó: “Hi! Xin chào người đẹp, tôi có thể ngồi cạnh cô được không?”
Tiểu Ngải vừa gọi một ly đồ uống, nhấp một ngụm. Khách cũ nghi ngờ cô đôn giá lên quá nhiều, lại từ chối mua hàng của cô, khiến cô hơi bực mình, nghe thấy có người chào hỏi cô liền ngẩng đầu lên nhì, thì ra là một anh chàng đẹp trai.
Tâm tình cũng cảm thấy tốt hơn, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, dịch chuyển cái mông một chút: “Đương nhiên là được rồi, mời ngồi!”
Nhìn kỹ lại, cô ta nhận ra Diệp Vô Phong, sau đó cười cười hỏi: “Anh à, bạn gái anh đâu? Bọn anh không đến thuê phòng sao? Nhanh như vậy à?” Từ lúc hai người bắt đầu thuê phòng tính đến thời điểm hiện tại cũng chưa được hai mươi phút, lời nói của Tiểu Ngải biểu lộ rất nhiều sự chế giễu.
Diệp Vô Phong cũng nghe hiểu được hàm ý của người ta, vẻ mặt lại không đỏ: “Loại chuyện này cũng không thể chỉ nhìn thời gian, thời gian phải phục tùng chất lượng nha! Cô thấy đúng không?”
Tiểu Ngài cho rằng anh đẹp thì có đẹp đấy, nhưng mà da mặt lại còn dày, bắn đã nhanh rồi, còn tự cho mình một lý do chính đáng, loại người như vậy ai mà thèm. “Được rồi, hy vọng là kỹ thuật của bọn anh chất lượng.” Nói đến đây, cô ta cười rộ lên một cách ngốc nghếch.
Diệp Vô Phong chuyển chủ đề: “Hai người bạn trai của cô đều rất có năng lực phải không? Có phải là đã ở bên nhau một thời gian dài rồi phải không?”
“Này! Nói bừa gì đấy? Tôi làm gì có hai bạn trai?” Vẻ mặt Tiểu Ngải đỏ hồng lên, “Mọi người đều làm kinh doanh, chỉ là bạn bình thường mà thôi.”
“À à.” Diệp Vô Phong tiếp tục mặt dày nịnh bợ, “Tôi nào có ý đó, con gái giống như cô phong tình vạn chủng, chỉ có một người đàn ông được tôn thờ dưới lớp váy hình hạt lựu, điều đó là phản khoa học!”
Tiểu Ngải được anh ta khen ngợi, trong lòng thật vui vẻ, nói: “Vợ của anh cũng không tồi, nhưng mà, nhìn thoáng qua có hơi lạnh lùng, con gái nên ấm áp dịu dàng một chút, lạnh lùng quá, đàn ông không thích đâu.”
Diệp Vô Phong cố gắng gật đầu, tỏ ra vô cũng đồng ý: “Hoàn toàn chính xác, vợ của tôi chính là như vậy, cả ngày cứ nghiêm túc như thế, làm phụ nữ và đi làm đều giống nhau, còn có ý nghĩa gì?”
Nghe anh so sánh như thế, Tiểu Ngải cũng không nhịn được cười ra tiếng: “Anh trai à, nói chuyện với anh vui thật đấy! Anh tên là gì, làm công việc gì?”
Diệp Vô Phong lại hất tóc một chút, bày ra dáng vẻ lạnh lùng: “Mọi người đều là người làm ăn, gọi tôi là anh Phong được rồi. Đều là người trong giang hồ, gặp nhau chính là duyên phận.” Nói xong anh tay duỗi tay đặt lên tay Tiểu Ngải.
Hai người nắm tay một chút, Tiểu Ngải cũng giới thiệu bản thân, lại hỏi: “Anh Phong làm kinh doanh về mặt hàng nào? Gần đây việc buôn bán có tốt không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!