Nhà họ Bạch đã đưa một phân nhánh công ty đến thành phố Tam Giang, hơn nữa đã bắt đầu đến đo đạc và mở đấu thầu cơ bản. Nếu có thể được hợp tác với một công ty có thực lực như nhà họ Bạch, chắc chắn sẽ phát tài. Không chỉ các công ty xây dựng trong nội thành Tam Giang, mà tổng các công ty ngoại tỉnh nữa cũng phải hơn mười công ty, tất cả đều tham dự đấu thầu.
Công ty xây dựng của nhà họ Lâm so với họ quả thật như muối bỏ biển, cho dù là kỹ thuật hay tài chính đều không chiếm được ưu thế. Nhưng mà lần này, bà cụ thà rút cạn máu cũng muốn lấy được một miếng bánh này.
Sau khi dò hỏi tin tức từ khắp mọi nơi, bà cụ nghe ngóng được người toàn quyền phụ trách thực hiện dự án Bích La Loan được nhà họ Bạch phái đến thành phố Tam Giang tên là Bạch Văn Đông. Hiện tại, tất cả mọi người trong ngành sản xuất đều đang đau đầu nghĩ cách để làm quen với Bạch Văn Đông.
Bà cụ nhờ vả một người bạn ở tỉnh thành thì nhận được tin tức Bạch Văn Đông thích ngọc thạch. Vì thế hôm nay bà cụ muốn nhờ cháu trai của mình là Lâm Kiến Ba, dùng 2 tỷ 4 để mua về một khối ngọc thạch từ một vị sưu tầm ngọc, dự định để cho Lâm Kiến Ba mang theo, đi tìm Bạch Văn Đông vào ngày mai, hy vọng có thể giành được một suất hợp tác trong hợp đồng.
Tối hôm nay, tất cả các tinh anh trong gia tộc đều tập trung lại đây, hai anh em Lâm Kiến Ba và Lâm Thi Mộng vẫn là đối thủ một mất một còn với Diệp Vô Phong như trước, mỗi lần vào dịp họp mặt này, hai người bọn họ đều vắt óc nghĩ mọi biện pháp để nhục nhã, chế nhạo hoặc giễu cợt Diệp Vô Phong, mục đích chính là đuổi Diệp Vô Phong ra khỏi nhà họ Lâm, để tránh sau khi bà cụ qua đời sẽ chia một phần tài sản của nhà họ Lâm cho Diệp Vô Phong.
Lâm Kiến Ba ngồi xuống bên cạnh Diệp Vô Phong, cười lạnh nói: “Diệp Vô Phong, cậu nói xem cậu có tài cán gì mà được phép tham dự cuộc họp quan trọng như hôm nay hả? Cậu có mù không mà dám đến đây?”
Lâm Thi Mộng cũng phụ họa: “Thứ anh rể vô dụng, muốn tiền không có tiền, muốn người cũng chẳng có người, tôi chẳng rõ chị Âm xinh đẹp như thế, sao có thể mắt mù mà bằng lòng gả cho cái thằng vô dụng như anh chứ?”
Lâm Thư Âm không nói gì đột nhiên hung ác trừng mắt nhìn Lâm Kiến Ba và Lâm Thi Mộng, cô lạnh giọng nói: “Tôi có mù hay không tự tôi biết, không cần hai người nhiều lời.”
Lâm Kiến Ba ỷ vào tấm bằng thạc sĩ nước ngoài của mình nên luôn được bà cụ yêu thương, tiếp tục nói: “Diệp Vô Phong, bây giờ chính là lúc sống chết của tập đoàn Lâm Thị. Bà cụ đã nói, gia tộc gặp nạn, mọi người đều có trách nhiệm. Nhất định phải ký được hợp đồng với nhà họ Bạch mới có thể cứu sống công ty của chúng ta.”
Lâm Kiến Ba lấy ra một khối ngọc thạch xanh biếc, để lên trên bàn họp, đắc ý nói: “Đây là thứ mà tôi tốn rất nhiều công sức, dùng 2 tỷ 4 để mua lại từ tay ông cụ chuyên sưu tầm ngọc ở làng. Bà cụ, bà mau nhìn thử đi, đây chính là mãn lục ngọc. Có chuyên gia thẩm định đánh giá sẽ đạt 15 tỷ. Nếu tặng cho tổng giám đốc Bạch, nhất định ông ấy sẽ rất thích.”
Bà cụ cười tủm tìm cầm lấy khối ngọc thạch ngắm nghía qua lại, nhìn một bên mặt của miếng ngọc đều là màu xanh mơn mởn, trong lòng thích thú không thôi nói: “Khối ngọc bích này đúng là rất đẹp! 2 tỷ 4 à. Đúng là có hơi xót ruột. Nhưng mà vì sự hợp tác với nhà họ Bạch, số tiền này xứng đáng!”
Dù sao cũng đã bỏ ra tận 2 tỷ 4, bà cụ cầm khối ngọc thạch cẩn thận ngắm nghía.
Lâm Thi Mộng đắc ý không thôi: “Anh, anh thấy chưa, người duy nhất làm nên chuyện lớn chỉ có mình anh thôi. Những người khác căn bản đều là đồ vô tích sự, đặc biệt là cái vị con rể vô dụng kia, chỉ biết ăn tốn cơm nhà chúng ta.”
Lâm Kiến Ba kiêu ngạo nói: “Thời điểm mấu chốt này, đừng nên trông cậy vào thứ phế vật.”
Bà cụ hài lòng gật gật đầu: “Kiến Ba, thời khắc mấu chốt nhà họ Lâm chúng ta đều phải trông chờ vào cháu.”
Lúc này, Diệp Vô Phong đang im lặng bỗng nhiên nói chuyện: “Bà cụ, dựa vào cái gì mà nói nên chuyện lớn chỉ có thể trông chờ vào Lâm Kiến Ba?”
Bà cụ chau mày, quăng cho đứa con rể vô dụng Diệp Vô Phong này một cái liếc mắt, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ lại trông cậy vào cháu sao?”
Tất cả mọi người có mặt đều bật cười ha ha, cả mặt Lâm Thư Âm đỏ bừng, hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Vô Phong một cái. Lúc trước, cứ đến thời điểm này là Diệp Vô Phong lại im lặng, không biết tại sao thái độ hôm nay lại khác thường như vậy.
Diệp Vô Phong mỉm cười nói: “Đương nhiên cháu không đủ tư cách. Chẳng qua, năng lực nghiệp vụ của Lâm Thư Âm cũng không tệ đúng không. Chuyện đi đến nhà họ Bạch để cạnh tranh đấu thầu chính là chuyện quan trọng quyết định tồn tại của nhà họ Lâm, cho nên cháu cho rằng để Lâm Kiến Ba đi chắc chắn sẽ thất bại. Chỉ có Thư Âm đi mới thành công được.”
Lâm Thư Âm nghe xong kinh ngạc há hốc mồm, cô cho rằng Diệp Vô Phong đang nói khùng nói điên cái gì đó. Nhà họ Bạch là gia tộc giàu có số một trong thành phố, bản thân có bao nhiêu phân lượng cô hiểu rất rõ, để mình đi cạnh tranh đấu thầu, đến cửa của phân nhánh công ty nhà họ Bạch còn chưa chắc cô vào được.
Lâm Kiến Ba bị Diệp Vô Phong chế nhạo cũng vô cùng sửng sốt. Một năm qua, phế vật này luôn bị chính mình ức hiếp, chưa từng dám cãi lại. Hôm này anh ta dám cười nhạo anh không bằng Lâm Thư Âm. Lông mi Lâm Kiến Ba run run, nói ra lời ác: “Làm sao cậu dám kết luận tôi sẽ thất bại?”
Diệp Vô Phong đi đến, đưa tay cầm khối ngọc kia, xem xét một chút, viên đá có chứa ngọc thật sự đặc biệt hơn mấy loại thông thường. Đương nhiên, khác biệt về chất lượng này vô cùng nhỏ, người bình thường căn bản không thể phân biệt được. Nhưng Diệp Vô Phong là binh vương mạnh nhất của thế giới này, có được những khả năng mà người bình thường không thể giải thích được. Năng lực cảm nhận rất mạnh mẽ giúp Diệp Vô Phong kết luận ngay lập tức, bên trong tảng đá này không có ngọc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!