Tiểu Chương vô cùng đau lòng nhưng cũng lo lắng đứng lên, lúc nhìn về phía mọi người xung quanh đột nhiên trong lòng cảm thấy bất lực.
Pằng! Tiểu Chương đột nhiên bắn một phát súng lên trời: “Chúng tôi là cảnh sát! Xin hãy hợp tác với chúng tôi!”
Tiếc rằng hiện trường bây giờ quá hỗn loạn, các loại tiếng ồn, âm thanh trò chơi thực sự rất lớn, phát súng này vang lên trong đống âm thanh hỗn độn này nghe cũng chỉ giống như một phát súng bắn trong trò chơi mà thôi.
Đương nhiên những khách hàng cách chỗ này hơn chục mét đều chú ý đến tình hình ở phía này, rất nhiều người đã dừng lại.
Lúc này gã đàn ông đội mũ lưỡi trai đã biến mất, thì ra gã xuất hiện chỉ là để thu hút sự chú ý của phía cảnh sát!
“Tiêu Thụ Nguyên! Ông ở đâu?” Tiểu Chương nhìn về vị trí mà lúc nãy Tiêu Thụ Nguyên đứng phát hiện hai người bọn họ đã biến mất, anh ta lập tức kinh hãi: “Mau, đi tìm Tiêu Thụ Nguyên!”
Đây là khu ăn uống trên tầng bốn, người ra người vào các cửa hàng rất nhiều, muốn tìm một người càng khó khăn hơn.
“Bên kia! Trời ơi, có người nhảy lầu!”
“Có chuyện gì vậy? Tại sao lại có người nhảy lầu?”
“Nhảy xuống rồi à? Hình như vẫn còn rất trẻ.”
Tiểu Chương vèo một phát, chạy tới lan can của tòa nhà nhìn xuống, mặc dù khoảng cách khá xa, hơn mười mét nhưng người ngã xuống lầu không là Tiểu Phương cấp dưới của mình đó sao?
Mắt của Tiểu Chương như sắp chảy máu rồi: “Khốn nạn! Dám tấn công cảnh sát, quá hống hách rồi!” Nhưng người xung quanh nhiều như vậy, anh ta thật sự không có cách nào tốt hơn để tìm kiếm tên hung thủ!
Tất nhiên là rơi thẳng từ tầng bốn xuống tầng một thì sẽ bị thương rất nặng! Thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng!
Tên hung thủ cực kỳ hung ác này quả thực là quá ngạo mạn rồi! Ở nơi đông người mà anh ta lại thật sự dám giết cả cảnh sát!
Tại tầng một, cái chết của anh cảnh sát mặc thường phục kia nhanh chóng được mọi người xung quanh vây kín lại.
Lúc này, Diệp Vô Phong và Bạch Tinh Đồng cũng đã đến. Khi Diệp Vô Phong vừa xông vào, anh liền hét lên: “Bạch Tinh Đồng, cô mau lên tầng bốn xem, tình hình ở đây cứ để tôi.”
Bạch Tinh Đồng nói: “Được rồi!” sau đó cô ta chạy thẳng về hướng cầu thang, vào thời điểm quan trọng này thì đi thang bộ sẽ không cần phải chen lấn.
“Phó đội trưởng Bạch, mau lên đây nhanh đi!” Tiểu Chương nhìn thấy Bạch Tinh Đồng vội vàng kêu lên: “Tiêu Thụ Nguyên mất tích rồi!”
Vụt! Vừa lúc Tiểu Chương đang nói thì phía xa ở lan can tầng bốn thấp thoáng bóng dáng ai đó xoay người ngã xuống!
“A!” Tất cả mọi người trong quảng trường Vạn Đạt hét lên một tiếng kinh hãi.
Tiểu Chương chú ý quan sát, sửng sốt kêu lên: “Tiêu Thụ Nguyên! Là ông ta!”
Tiêu Thụ Nguyên cả người lao đao rơi xuống, kinh hãi la lên: “A! Có người đẩy tôi xuống! Trời ơi!”
“Tránh ra! Mau tránh ra!” Diệp Vô Phong từ nơi mà Tiêu Thụ Nguyên bắt đầu ngã xuống rồi tính toán điểm rơi, đồng thời bước chân nhanh chóng theo đi theo hướng mà ông ta rơi xuống, né tránh luồn lách qua những người trong đám đông.
Nếu là người bình thường muốn làm chuyện này mà trong tình trạng khoảng cách hơn sáu mét, lại thêm có rất nhiều người khác xung quanh, việc này cơ bản là không có cách nào mà đi qua được.
Tuy nhiên, với khả năng cao cường của Diệp Vô Phong vẫn không thể bắt kịp và khi chỉ còn cách khoảng ba mét, Diệp Vô Phong đột nhiên lao đến nghiêng người nhảy lướt qua đầu vài người, cả người nhảy lên nắm lấy Tiêu Thụ Nguyên đang rơi xuống!
“Woa!” Ở tầng trên tầng dưới, hàng trăm con người cùng nhau ngước nhìn rồi cảm thán, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể nhìn lúc Diệp Vô Phong đi cứu người.
Tiểu Chương hai tay nắm lấy lan can, cùng mọi người xem cảnh tượng ly kỳ này mà há hốc mồm đứng sững tại chỗ.
Đang ở tầng bốn, cho dù anh ta muốn giúp cũng không thể giúp gì được!
Diệp Vô Phong đã tính toán rất chính xác, sau khi anh nhảy lên thì vừa vặn nắm lấy tay của Tiêu Thụ Nguyên ở phía dưới, rồi sau đó cả hai tay anh đã nắm thật chặt cánh tay của Tiêu Thụ Nguyên, Diệp Vô Phong dùng sức kéo ông ta lên cao rồi thuận lợi ôm chặt eo của Tiêu Thụ Nguyên, dựa vào sức mạnh của quán tính tương ứng giữa họ rồi xoay người sáu mươi độ và rồi Diệp Vô Phong thành công đặt hai chân của mình xuống đất!
Nhanh như tia chớp! Hai chân của Diệp Vô Phong lúc sau cũng chạm đất, đồng thời sức lực của họ hoàn toàn bị suy giảm, bọn họ lăn lộn một vòng tầm hơn ba mét, thân thể Diệp Vô Phong đã đứng lên nhanh như chiếc lò xo, trên tay anh thậm chí vẫn còn đang ôm eo Tiêu Thụ Nguyên!
“Tốt rồi.”
“Anh ấy giỏi quá!”
“Chà! Đúng là vị cứu tinh của nhân loại!”
“Một con người anh dũng thật sự!”
“Quả thật là con người tài giỏi, mạnh mẽ mà!”
Xung quanh tầng lầu, đâu đâu cũng là tiếng cảm thán cùng sự ngưỡng mộ dành cho Diệp Vô Phong.