Pằng! Tiếng bàn tán còn chưa dứt, phát súng thứ hai của Diệp Vô Phong lại vang lên.
“Báo kết quả!”
“Tám điểm!”
Các thành viên của đội đặc chiến cùng nhìn Thân Đại Tráng nở một nụ cười chế nhạo, có ý là: Đại đội đặc chiến của chúng ta cũng không thể nhận một binh lính như vậy được!
“Thử súng xong rồi chứ? Sẵn sàng luôn đi!” Thân Đại Tráng sớm đã hết kiên nhẫn, lập tức bắt đầu chỉ huy.
Diệp Vô Phong chậm chạp chuẩn bị nạp đạn xong lại cầm khẩu súng lục đó liếc về phía bia bắn cách đó một trăm mét: “Ừm, có thể bắt đầu rồi.”
Thân Đại Tráng khan giọng nói: “Hôm nay bắn nhanh súng ngắn một trăm mét, giới hạn mười giây, tổng cộng năm viên đạn. Sau khi bắt hết thời gian quy định sẽ xem kết quả. Rõ chưa?”
Ngưu Tiểu Mao lớn tiếng hô lên: “Rõ!”
Diệp Vô Phong thản nhiên đáp lại: “Rõ!”
“Chuẩn bị… Bắt đầu!” Thân Đại Tráng hô xong liền ấn đồng hồ bấm giờ.
Hai người Ngưu Tiểu Mao và Diệp Vô Phong không ngừng bắn, tấm bia bị bắn rung liên hồi.
Trong lòng bàn tay của các đội viên đặc chiến đều đã đầy mồ hôi: Ngưu Tiểu Mao, đây chính là trận chiến vinh quang của đội đặc chiến chúng ta! Anh nhất định phải giành chiến thắng!
Lạc Viễn Chinh và La Hồ nhìn trận đấu như vậy chỉ cười khẽ, ai cũng cảm thấy so về trình độ bắn súng thì không thể nghi ngờ trình độ của chiến sĩ Ngưu Tiểu Mao. Anh ta luyện bắn súng mỗi ngày, ngay cả ăn ngủ đều cùng với khẩu súng. Ngưu Tiểu Mao nhất định sẽ giành chiến thắng.
Hơn nữa, vừa rồi Diệp Vô Phong rõ ràng đã bắn được một lần bảy điểm, một lần tám. Thành tích tệ nhất của Ngưu Tiểu Mao cũng là từ chín điểm trở lên.
Trong mười giây bắn ra năm viên đạn, còn phải bắn được thành tích tốt nhất, yêu cầu này cũng quá khắc nghiệt rồi.
“Báo kết quả!” Thân Đại Tráng hô to.
Ở phía bên kia ngay lập tức vẫy cờ: Bia thứ nhất, 49,5 điểm.
Mọi người ở đây thấy được đều thở phào nhẹ nhõm: Ngưu Tiểu Mao phát huy không tồi!
Cờ tiếp tục báo thành tích bia thứ hai, tất cả mọi người đều nghiêm túc nhìn: 49,9 điểm? Không phải chứ? Sao lại có thể?
Thân Đại Tráng cũng sửng sốt, khoảng hai giây sau anh ta mới đột nhiên quát: “Báo lại!”
Không cam tâm! Diệp Vô Phong sao có thể có thành tích tốt vậy? Điều này quá sai rồi.”
Đầu bia bắn bên kia báo lại kết quả, vẫn như cũ.
Ngưu Tiểu Mao bất chợt cúi đầu, ánh mắt khó tin nhìn Diệp Vô Phong, lắc đầu như đang lẩm bẩm cái gì đó.
La Hồ lớn tiếng nói: “Thi bắn nhanh súng lục, Diệp Vô Phong thắng!”
Sau đó, La Hồ nhìn về phía Thân Đại Tráng: “Tiếp theo thi súng trường, cậu có tự tin không?”
Thân Đại Tráng cao giọng: “Báo cáo chỉ huy! Chúng tôi có tự tin sẽ giành chiến thắng!”
La Hồ nói: “Nếu như các cậu lại thua, e là Thân Đại Tráng sẽ trở thành đàn em của người ta.”
Thân Đại Tráng chớp mắt nói: “Không thể nào!”
“Vậy thì tốt, ai sẽ thi bắn súng trường với Diệp Vô Phong?” La Hồ thản nhiên nói.
Thật ra nội tâm ông ta cũng vô cùng khiếp sợ: Kĩ thuật bắn súng của Diệp Vô Phong có thể nói là một thiện xạ!
“Sa Anh Hào! Ra khỏi hàng!”
“Báo cáo đồng chí đại đội trưởng, Sa Anh Hào có!” Một người đàn ông cơ thể cường tráng bước ra khỏi hàng, rống như hổ gào.
“Sa Anh Hào, anh có tự tin bắn súng trường hay không?” Thân Đại Tráng tiếp tục giận dữ với chiến sỹ của mình.
“Có!’ thanh âm của Sa Anh Hào hùng hồn.
Diệp Vô Phong vẫn bắn thử hai phát súng như thường lệ, bắn được một lần tám điểm một lần chín. Hình như tốt hơn nhiều so với lúc thử súng lục.
“Diệp Vô Phong, anh đã sẵn sàng chưa?” Thân Đại Tráng hỏi thăm.
“Rồi.” Diệp Vô Phong nạp đạn.
Thân Đại Tráng gật đầu: “Hai người nghe cho rõ, thời gian hai phút, đứng ở tư thế cầm súng. Trong thời gian quy định phải bắn xong mười viên đạn, sau đó so thành tích.”
“Được!” Diệp Vô Phong chỉ gật một cái.
“Rõ!” Sa Anh Hào lớn tiếng đồng ý.
“Chuẩn bị… Bắt đầu!” Thân Đại Tráng hô to, đồng thời tay nắm chặt thành nắm đấm cổ vũ cho Sa Anh Hào.
Pằng! Tiếng súng trường của Diệp Vô Phong vang lên. Sau phát súng đầu tiên Sa Anh Hào cũng lập tức đuổi theo: Pằng! Pằng pằng!
Nói là hai phút, thật ra hai người chỉ cần dùng một vài giây đều đã bắn xong toàn bộ.
Về tốc độ mà nói, Diệp Vô Phong nhanh hơn khoảng một giây.