“Ha ha, Diệp Vô Phong, cần gì phải tránh người từ cả ngàn dặm như vậy? Tôi có thể nhìn ra Phụng Thiên trong tương lai sẽ là thiên hạ của cậu. Vậy nên tôi tìm cậu là để bàn chuyện hợp tác.” Hồ Trọng nhìn Diệp Vô Phong chằm chằm và đầy khí thế: “Tôi nghĩ, Diệp Vô Phong cậu thông minh như vậy, nhất định sẽ không từ chối hợp tác với tôi. Theo cách nói của người Trung Hoa các anh thì ai lại sợ tiền cắn tay chứ?”
Diệp Vô Phong từ chối trả lời, anh im lặng rồi nói: “Anh Hồ Trọng, từ trước đến giờ anh vẫn hợp tác với Âu Dương Lôi đúng không?”
Hồ Trọng gật đầu: “Đúng vậy, nhưng lần này Âu Dương Lôi không chạy đủ tiền mặt, tôi quá thất vọng về ông ta.”
“Ông ta không chạy đủ tiền mặt? Ha ha, thật ra trong chốc lát tôi cũng không chạy được bao nhiêu tiền. Hơn nữa, anh Hồ Trọng, con người tôi có một điểm đặc biệt, đó là không dây vào ma túy.” Diệp Vô Phong từ từ đặt ly cà phê của mình xuống.
“Sao? Anh đang đùa tôi à?” Sắc mặt của Hồ Trọng trầm xuống, gã quyền thủ Muay Thái bên cạnh anh ta siết chặt hai tay, anh ta nhìn Diệp Vô Phong đầy tức giận, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cho anh một đấm.
“Làm sao tôi dám đùa với anh Hồ Trọng chứ? Tôi chỉ đang nói lại một sự thật thôi. Tôi đã nói rồi, chúng ta chưa từng gặp gỡ nhau. Hơn nữa việc anh vào Phụng Thiên hình như có khiến cảnh sát chú ý. Bên Trung Hoa này quản lý rất nghiêm về chuyện ma túy nên anh Hồ Trọng, việc anh có trở lại được Tam giác vàng hay không vẫn còn là một vấn đề đấy và tôi chắc chắn không hợp tác với anh.”
Những gì Diệp Vô Phong nói đều vô cùng thấu tình đạt lý nhưng những lời này của anh chỉ khi anh là Tư lệnh Long Môn nói ra thì Hồ Trọng mới nghe lọt tai.
Còn hiện giờ Hồ Trọng chỉ coi anh là một tên giang hồ nhỏ ở Phụng Thiên thì anh ta làm sao có thể nghe được lọt tai?
Hồ Trọng gõ nhẹ ngón tay trên bàn: “Diệp Vô Phong, thứ cậu vừa từ chối là một khoản tiền lên đến cả trăm triệu, hơn nữa còn là một nguồn tiền liên tục, không bao giờ hết. Đã là xã hội đen mà không dây vào ma túy thì cậu kiếm tiền kiểu gì?”
Diệp Vô Phong vẫn lắc đầu: “Tôi tự có cách kiếm tiền của tôi.”
“Sao?” Gã quyền thủ Muay Thái kia thấy Diệp Vô Phong từ chối, anh ta lập tức trừng mắt lên, nhìn anh chằm chằm hung tợn, bày ra bộ dạng “tao không thể tha được cho mày”.
Diệp Vô Phong là Long Môn Tư lệnh, năm đó anh phải đối mặt với Hồ Bá và đàn em nhưng vẫn điềm nhiên không có gì nên càng chẳng thèm quan tâm đến sự uy hiếp của gã quyền thủ Muay Thái này: “Anh Hồ Trọng, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây. Tôi lo sợ ở lâu cùng anh một chỗ sẽ dẫn cảnh sát tới. Nếu cảnh sát giết nhầm phải tôi thì không phải là oan uổng lắm sao?”
Nói xong, Diệp Vô Phong đứng lên, anh đi lướt qua người gã quyền thủ Muay Thái kia nhưng không thèm nhìn anh ta một cái mà cứ thế đi thẳng ra bên ngoài quán cà phê.
Gã quyền thủ Muay Thái kia vốn định ngăn Diệp Vô Phong lại ngay lập tức nhưng Hồ Trọng đã dùng tay ra hiệu nên anh ta đành phải tránh ra. Anh ta cùng Hồ Trọng đi sau Diệp Vô Phong ra quầy bar tính tiền rồi cùng đi ra khỏi quán cà phê.
Hồ Trọng đi đằng sau Diệp Vô Phong, gật gù đắc ý nói: “Diệp Vô Phong, không sợ nói cho cậu biết, mỗi lần tôi ra ngoài đều đem theo 16 vệ sĩ.”
Anh ta chỉ vào gã quyền thủ Muay Thái bên cạnh mình: “Giả Ba Nhĩ là vệ sĩ thân cận của tôi.”
“À, chuyện này liên quan gì tới tôi?” Diệp Vô Phong tiếp tục đi về phía chiếc xe con của mình.
Hồ Trọng vẫn đi bên cạnh anh: “Đương nhiên là có liên quan rồi, vệ sĩ của tôi đã giúp cậu trông chừng xe của mình rồi, cậu nên cảm thấy vô cùng vinh hạnh mới phải.”
Diệp Vô Phong nhờ vào ánh đèn yếu ớt bên ngoài cũng nhìn thấy cách đó hơn 20m, đúng là có 16 vệ sĩ đang đứng cạnh chiếc xe con của anh và 16 người này đều tỏa ra luồng khí vô cùng nguy hiểm. Rất rõ ràng, những người này là những người đã đi qua chiến trường thật sự hơn nữa đều là những lão binh dày dặn kinh nghiệm.
“Vinh hạnh? Sao tôi lại không cảm thấy nhỉ?” Diệp Vô Phong dừng bước: “Hồ Trọng, tôi cảnh cáo anh, ở Phụng Thiên này anh chọc vào ai cũng được nhưng đừng chọc vào tôi.”
“Sao?” Hồ Trọng cười cợt: “Diệp Vô Phong, cậu cũng cứng đấy nhỉ! Giả Ba Nhĩ, tôi cảm thấy cậu phải dạy dỗ cho cậu ta biết nên nói chuyện đàng hoàng với tôi như thế nào.”
“Vâng!” Gã quyền thủ Muay Thái Giả Ba Nhĩ khởi động qua người rồi bổ đến bên cạnh Diệp Vô Phong. Anh ta dùng nắm đấm ngoắc ngoắc về phía anh: “Đến đây! Tao phải đánh cho răng rơi đầy xuống đất!”
Diệp Vô Phong nghiêng người đi đứng đối diện với anh ta, anh quay đầu lại nhìn anh ta và cười: “Giả Ba Nhĩ, nếu bây giờ anh quỳ xuống tôi còn có thể tha thứ cho sự vô lễ của anh với tôi.”
Hồ Trọng nói đầy phấn khích: “Giả Ba Nhĩ, đánh cậu ta đi! Đánh đến khi nào cậu ta chịu phục thì thôi! Ha ha!”
Bãi đỗ xe trước quán cà phê, nơi này khá tối tăm nhưng vẫn có một chút ánh sáng yếu ớt.
Mười sáu vệ sĩ đứng xung quanh xe của Diệp Vô Phong cũng từ từ bao vây lại, rõ ràng hiện giờ anh không còn đường lùi nữa.
Giả Ba Nhĩ khinh bỉ nói: “Người Trung Quốc, đúng là chỉ biết khoác lác, chém gió! Võ công Trung Quốc của mày không chịu nổi một đòn này đâu!”
Nói xong, Giả Ba Nhĩ vung nắm đấm lên và đánh sang.
“Từ từ đã!” Diệp Vô Phong lùi lại phía sau một bước để tránh nắm đấm đó: “Giả Ba Nhĩ, phí ra sân của anh là bao nhiêu?”
Giả Ba Nhĩ khẽ giật mình: “Ở Thái, phí ra sân của tao là 10000 đô la Mỹ.”
“A? Vậy cũng không tệ lắm.” Diệp Vô Phong gật đầu: “Vậy tối nay chúng ta cược một ván, nếu anh thua thì anh trả tôi 10000 đô la, anh có dám đánh cược không?”
Người Diệp Vô Phong nhìn chăm chú lại là Hồ Trọng.