“Phí tư vấn hôm nay của hai vị, hoàn toàn miễn phí! Chỉ là, không biết các vị muốn tư vấn phương diện nào của vấn đề?” Trương Kiến Đức dần dần bình ổn trở lại, nhưng đối với hai người Diệp Vô Phong, cảm giác sợ hãi vẫn phát ra từ đáy lòng.
Diệp Vô Phong mỉm cười nhìn anh ta: “Luật sư Trương, vấn đề hiện tại mà tôi hỏi anh, cần anh trả lời theo sự thật, nếu không… haha.”
“Tôi đương nhiên trả lời theo sự thật!” Trương Kiến Đức thiếu chút nữa phát thệ.
“Rất tốt, bây giờ anh trả lời tôi, việc giúp Điêu Đắc Ý biện hộ, là ai tìm anh? Cuối cùng tội của Điêu Đắc Ý bao nhiêu cái là thật? Phí luật sư của anh bao nhiêu?”
“Hả? Chuyện… chuyện này, tôi không thể tùy tiện nói ra ngoài, tôi phải tôn trọng riêng tư của đương sự.” Trương Kiến Đức thấp thỏm nói.
Diệp Vô Phong vẫn mỉm cười nhìn anh ta: “Cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta, anh biết tôi biết, trời biết đất biết. Nếu như luật sư Trương cố chấp không nói…” Anh nói đến đây, để tay lên một góc của chiếc bàn gỗ lim, nhẹ nhàng tách, răng rắc! Một góc bàn gỗ lim, bị cứng rắn tách xuống!
Trương Kiến Đức cực kì hoảng sợ nhìn một màn này, trong lòng thầm nghĩ: Ngón tay này nếu mà nắm lấy cổ mình, nhất định là thừa chết thiếu sống.
“Tôi nói, tôi nói hết!” Trong nội tâm của Trương Kiến Đức, chỉ phân vân một giây đồng hồ, làm chịu thua rồi!
Người tìm Trương Kiến Đức biện hộ cho Điêu Đắc Ý, là một người tên là Lâm Hoài Công, là tổng giám đốc của công ty nào đó, trả phí luật sư hơn một trăm bảy mươi triệu.
“Lâm Hoài Công à…” Diệp Vô Phong trầm ngâm.
“Diệp tiên sinh, đây là danh thiếp của Lâm Hoài Công.” Trương Kiến Đức nếu đã nói, dứt khoát nói không úp mở, không giấu diếm nữa.
“Công ty đầu tư phát triển Hưng Thượng?” Diệp Vô Phong gật đầu: “Rất tốt, luật sư Trương, cảm ơn anh. Bây giờ, tôi đưa anh bảy trăm triệu, yêu cầu anh không đại diện cho Điêu Đắc Ý trong vụ kiện nữa, cũng yêu cầu bạn anh, không tham dự nữa, anh làm được không?”
“Hả?” Trương Kiến Đức hơi ngơ ra:”Diệp tiên sinh, điều này không hợp quy củ! Tôi có thể không làm luật sư biện hộ của Điêu Đắc Ý, nhưng bạn của tôi, tôi không khiển được người khác!”
“Thêm ba trăm năm mươi triệu.” Diệp Vô Phong trực tiếp đánh bằng tiền.
“À, được rồi! Diệp tiên sinh, tôi chắc chắn sẽ làm hết sức.” Trương Kiến Đức đáp ứng vô cùng miễn cưỡng, loại người gan nhỏ như này, không loại trừ khả năng tuỳ thời thay đổi.
Diệp Vô Phong lại nói thêm một câu: “Thật ra, bên trong thù lao của anh, còn có thêm một mạng.”
“Một mạng?” Toàn thân Trương Kiến Đức khẽ run rẩy.
Diệp Vô Phong nhìn anh ta gật đầu: “Đúng, một mạng của anh.”
“Hả!” Trương Kiến Đức sửng sốt, đến độ hai người Diệp Vô Phong đi lúc nào cũng không biết.
Công ty đầu tư phát triển Hưng Thượng, ở thành phố Phụng Thiên là một công ty đầu tư thực lực cực kỳ mạnh, gia nhập đều là nhà giàu đỉnh cấp của thành phố Liêu Đông, Lâm Hoài Công với tư cách là tổng giám đốc Hưng Thượng, Đương nhiên là bởi vì quan hệ với nhà họ Lôi.
Bởi vì nhà họ Lâm vốn là ông trùm giấu mặt của Công ty đầu tư phát triển Hưng Thượng, mà Lâm Hoài Công chẳng qua là một người do nhà họ Lâm cử xuống làm đại diện.
Đương nhiên, đãi ngộ của Lâm Hoài Công tương đối cao, một chiếc Maybach, ngoài ra lương bảy tỷ một năm, nếu có những nhiệm vụ khác, còn có thể tuỳ thời tăng tiền thưởng.
Vì vậy, thu nhập của Lâm Hoài Công, cho dù ở thành phố Phụng Thiên, cũng đã là nhân vật trên đỉnh Kim Tự Tháp rồi.
Giống như lần này mời luật sư cho Điêu Đắc Ý, mệnh lệnh của nhà họ Lôi là, chỉ cần làm giảm hình phạt của Điêu Đắc Ý, có thể ra giá cao mời toàn bộ luật sư tốt nhất của thành phố Liêu Đông.
Vì vậy, Lâm Hoài Công mới mời Trương Kiến Đức, đương nhiên, cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Lâm Hoài Công đứng trong phòng làm việc của mình, thư ký của anh ta, một cô gái Đông Bắc vóc dáng nóng bỏng, ăn mặc hở hang, cơ thể cực kì đẹp, đang lộ ra mị lực của mình với Lâm Hoài Công.
“Bình Nhi, cái tên này anh gọi sai rồi.” Lâm Hoài Công ánh mắt ý cười nói.
“Tổng giám đốc Lâm, anh nói gì vậy? Đây là tên mà ông nội em đặt cho đó.” Bình Nhi cực kì kiều diễm xinh đẹp, đang người đong đưa, ngồi bên cạnh Lâm Hoài Công, dùng sức bên cạnh chân của Lâm Hoài Công, dựa đầu lên vai của Lâm Hoài Công, một thân thể mềm mại nóng bỏng, cứ như vậy dựa vào trong lòng Lâm Hoài Công, hương thơm xộc vào mũi.
Tay của Lâm Hoài Công, hư hỏng mơn trớn ngực của cô: “Chỗ này của em cao như vậy, không hề ‘bình’, sao có thể gọi là Bình Nhi? Anh thấy, em về sau có thể đổi tên, gọi là Cổ Nhi tốt hơn.”
“Ha…” Bình Nhi thiếu chút cười ra tiếng: “Tổng giám đốc Lâm, anh thật biết kể chuyện cười! Không được, em cười đến đau bụng rồi.”
“Ồ? Đau ở đâu? Anh giúp em xoa?” Lâm Hoài Công kéo bờ vai của cô ta.