Bí thư Kỳ cười nhẹ lắc đầu: “Sĩ quan Du, cô là đặc cảnh tinh anh của quốc gia, là một chiến sĩ thực thụ, nhưng Kỳ Anh Kiệt tôi đây, cũng là vệ sĩ của nước nhà! Cũng là một người chiến sĩ! Trước khi nguy hiểm chưa được diệt trừ, Kỳ Anh Kiệt tôi sao có thể theo đám đông đi sơ tán được chứ? Nếu thực sự làm như vậy, trong tương lai tôi phải đối diện với đất nước của mình thế nào đây? Phải đối diện với lãnh đạo đã dạy dỗ ra tôi bằng cách nào?”
“Báo cáo sĩ quan Du, vừa mới phát hiện ra một quả bom có ăng ten nữa, vẫn đang trong quá trình phá.”
“Rất tốt, tiếp tục tìm kiếm!” Du Kinh Hồng ra lệnh qua bộ đàm.
Sau đó cô ta tắt bộ đàm đi, nghiêm túc nói: “Bí thư Kỳ, trạm chỉ huy của chúng ta cách Tân Cảng quá gần, còn chưa tới năm kilomet. Một khi xảy ra vụ nổ lớn, xung qua đây còn có một ngọn núi nhỏ, rất khó đảm bảo an toàn cho trạm chỉ huy. Cho nên, bí thư Kỳ, ông bắt buộc phải đi sơ tán, đây là mệnh lệnh!”
“Tôi không cần phải đi sơ tán, Kỳ Anh Kiệt tôi phải cùng sống cùng chết với các chiến sĩ! Tôi không thể bỏ rơi bất kì một chiến sĩ nào đang đối đầu với nguy hiểm được!” Bí thư Kỳ lớn tiếng hô.
“Người đâu, trói Kỳ Anh Kiệt lại cho tôi, đem lên xe, lập tức rời đi!” Du Kinh Hồng nhìn về phía hai viên cảnh sát còn trẻ ở bên cạnh, nhấn mạnh nói: “Đây là mệnh lệnh!”
“Rõ!” Hai người cảnh sát kia không do dự nói, một trái một phải khống chế bí thư Kỳ, lôi ông ta đi về phía một chiếc xe cảnh sát.
“Buông tôi ra!” Bí thư Kỳ vùng vẫy.
Du Kinh Hồng giận dữ nói: “Đây là mệnh lệnh! Ông bắt buộc phải phục tùng! Ở đây, tôi là người có quân hàm cao nhất, là chỉ huy tối cao!”
Sau đó, Du Kinh Hồng nhìn về phía những quan chức chính phủ cấp cao khác: “Mấy người cũng lập tức đi sơ tán cho tôi, không nói nhiều, đi!”
Mấy quan chức cấp cao này đồng thời nhìn nhau, rồi lại nhìn đồng hồ, thời gian kim chỉ không giờ chỉ còn bảy phút!
“Đi thôi, các vị, ông già họ La tôi còn dám không đi sơ tán, nói không chừng Du Kinh Hông lại lấy súng xử bắn tôi mất. Mấy người có ở lại đây cũng không làm được gì, vẫn là nên đi đi.” Vẫn là gừng càng già càng cay, cục trưởng La ấy vậy mà chỉ dùng một câu nói đùa đã khuyên được hết những quan chức kia rời đi.
Du Kinh Hồng mở bộ đàm lên nói lớn: “Tất cả các tiểu đội báo cáo lại, chỗ mọi người có còn người dân nào nữa không?”
Đội Đường Trảm có người báo cáo lại: “Báo cáo sĩ quan Du, tôi là Tiểu Yêu, chỗ này không còn người dân nào nữa cả.”
“Tốt lắm!” Giọng điệu Du Kinh Hồng cực kì nghiêm túc.
“Còn phía bên cửa ngỏ thì sao, có còn người dân hay công nhân nào không?”
Đại đội trưởng đội phòng chống bạo động Dương Phong lớn tiếng trả lời: “Báo cáo sĩ quan Du, tôi là Dương Phong, trước mắt tất cả đội viên trong đội tôi chưa gặp được người dân hay công nhân nào, chắc là đã sơ tán toàn bộ rồi.”
Sau đó, Du Kinh Hồng sốt ruột gọi cho Lâm Thư Âm: “Lâm Thư Âm, tất cả công nhân ở công trường của cô đều được sơ tán hết rồi mà phải không?”
Lâm Thư Âm nói: “Trước mắt là vậy, tất cả đều đã được sơ tán, không còn lại bất cứ ai.”
“Tốt lắm.” Du Kinh Hồng cúp máy, nói với cục trưởng La: “Cục Trưởng La, thời gian kiểm tra chúng tôi tới rồi! Tôi xin ông, đưa những nhân viên bên mình của ông, dùng vận tốc nhanh nhất, nhanh chóng đi sơ tán đi.”
“Gì cơ?” Cục trưởng La làm bộ giống như chưa nghe rõ vậy: “Đội trưởng Quách, có phải tôi nghe nhầm rồi không?”
Quách Vạn Phúc cười khổ: “Cục trưởng La, ông không nghe nhầm đâu, sĩ quan Du ra lệnh cho ông đi sơ tán.”
Cục trưởng La lật bàn tay lại, nhìn đồng hồ: “Chẳng phải chỉ còn dư lại có hai phút thôi sao! Cho dù tôi có đi sơ tán, cũng không kịp nữa rồi. Sĩ quan Du này, chúng ta cùng nhau đối mặt với nguy hiểm này đi!”
Ánh mắt Du Kinh Hồng quét qua công trường, khu dân cư, cuối cùng rơi xuống cửa ngõ, lên tiếng: “Cục trưởng La, thứ nguy hiểm chúng ta đang đối mặt đến từ một tên liều mạng ngoại quốc, nhiệm vụ của bọn chúng là phá huỷ Tân Cảng của chúng ta, nơi này quá nguy hiểm.”
Cục trưởng La lắc đầu cười chân thành: “Sĩ quan Du, cô tiếp tục chỉ huy chiến trường đi, an nguy của một ông già như tôi, không cần thiết phải ảnh hưởng tới công việc chỉ huy của cô.”
“Vẫn còn một phút, toàn bộ thành viên tham gia vào đội tìm kiếm, lập tức rời khỏi trận địa! Nhanh! Đây là mệnh lệnh!” Du Kinh Hồng hô lớn vào bộ đàm.
“Rõ!” Các chiến sĩ đều biết những vụ tìm kiếm rất nguy hiểm, thậm chí còn biết rất rõ, cho dù bọn họ có rồi khỏi khu vực tìm kiếm, thì cũng ít có nguy cơ bị nổ cho banh xác!
Nhưng bọn họ là những chiến sĩ của đất nước, là thần hộ mệnh của quốc gia! Và họ không có quyền được đi sơ tán sớm, bọn họ chỉ có thể giao an toàn lại cho người dân! Đây là lời thề của bọn họ, cũng là trách nhiệm của bạn họ.
Nếu như những binh sĩ chịu trách nhiệm tìm kiếm, toàn bộ đều bị tiêu diệt, chắc chắn Du Kinh Hồng cũng sẽ chết theo!
Vù! Ba chiếc trực thăng trên bầu trời của biển xanh, bay về hướng Tân Cảng với tốc độ cực kì nhanh.
“Diệp Vô Phong, đã xử lý gọn đống ngòi kích nổ kia chưa? Du Kinh Hồng thông qua bộ đàm nói chuyện với Diệp Vô Phong.
“Sĩ quan Du yên tâm, đều đã vứt hết xuống biển rồi!” Diệp Vô Phong lớn tiếng trả lời.