Lâm Thư Âm và Bạch Nhạn Phi nhanh chóng biết được bốn người Diệp Vô Phong đã bị cảnh sát bắt đi rồi!
Lâm Thư Âm vô cùng lo lắng, lập tức sai thuộc hạ của Tiêu Sắc nhờ vài người quen biết với cảnh sát nghe ngóng tình hình.
Mặc dù những điều tra của cảnh sát về vụ án đã được giữ bí mật, bọn họ vẫn nhanh chóng có được thông tin. Cuộc thảm sát tại Tiềm Long Quan vô cùng nghiêm trọng, không ai được phép đứng ra bảo lãnh cho phạm nhân. Trước mắt thì buổi thẩm vấn của đội cảnh sát hình sự có vẻ không mấy suôn sẻ. Xem ra bốn người Diệp Vô Phong sẽ phải chịu bị hành hạ ở đồn cảnh sát rồi.
Bạch Nhạn Phi lập tức tìm người có quan hệ rộng, bất kể là dùng cách gì cũng phải gặp Diệp Vô Phong cho bằng được, sau đó tìm cách đưa bọn họ ra ngoài.
Diệp Vô Phong chỉ vừa mới giúp Tiêu Sắc trở thành người đứng đầu băng đảng ở Hoa Hải, không thể cứ thế phí phạm những nỗ lực trước đây của anh.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, bên phía cảnh sát vẫn chưa có động tĩnh. Nhờ cậy vào quan hệ cũng không có tác dụng gì, Lâm Thư Âm và Bạch Nhạn Phi như ngồi trên đống lửa.
“Bạch Nhạn Phi, các cậu còn cách nào không?” Gương mặt Lâm Thư Âm đầy buồn bã.
Bạch Nhạn Phi thở dài: “Thật chẳng hiểu Diệp Vô Phong giết nhiều đạo sĩ của Tiềm Long Quan như vậy để làm gì. Bây giờ bị cảnh sát bắt ngay tại trận, chứng cứ rành rành! Thử hỏi cảnh sát làm sao có thể để cho anh ta ra ngoài một cách dễ dàng Đặc biệt là cái tên Quách Vạn Phúc kia, vốn dĩ trước giờ đã luôn nhắm vào anh ta.”
Lâm Thư Âm lo lắng đi đi lại lại trong phòng làm việc: “Làm sao bây giờ? Nhỡ Diệp Vô Phong bị kết án tử hình, vậy chúng ta kiếm nhiều tiền như thế để làm gì? Sao anh ấy lại liều lĩnh vậy chứ!”
Bạch Nhạn Phi cười khổ: “Lâm Thư Âm, cậu cứ đi tới đi lui như vậy cũng chẳng giúp ích được gì. Để mọi người cùng nghĩ cách đã!”
Cùng lúc đó, Mộ Dung Hào Giang đương nhiên biết được Tiềm Long Quan đã xảy ra cuộc thảm sát kinh khủng như thế nào, nghe tin Diệp Vô Phong bị cảnh sát bắt tại trận, trong lòng Mộ Dung Hào Giang vừa vui vừa buồn.
Mừng là cảnh sát đã bắt được kẻ giết người Diệp Vô Phong, báo thù cho người nhà Mộ Dung. Nhưng lại đáng buồn thay, đứa con trai thứ tư của ông ta, Mộ Dung Trí, thật sự đã được xếp vào Tiềm Long Quan.
Đương nhiên ông ta cũng dựa vào mối quan hệ với cảnh sát để nghe ngóng về tình hình của Diệp Vô Phong và những người khác. Nghe nói vụ án được đặt tên là 1116 và được giám sát bởi các quản lý cấp cao. Mộ Dung Hào Giang cảm thấy lần này Diệp Vô Phong chết là cái chắc. Cho dù như thế nào thì với ông ta, đây cũng là một tin tốt.
Tuy nhiên, quan tài của con trai ông,Mộ Dung Trí đã được vận chuyển về trang viên của gia đình Mộ Dung, một nỗi buồn như đang bao trùm lên khung cảnh nơi đây.
Buổi tối, Mộ Dung Hào Giang đã hẹn gặp riêng phó cục trưởng Sở công an thành phố Hoa Hải, ông ta phải đích thân hỏi về vụ án.
“Phó cục trưởng, tôi muốn biết một chút tình hình của vụ án 1116.” Mộ Dung Hào Giang lấy ra mười xấp tiền mặt từ trong chiếc túi vải bên cạnh, đặt lên bàn rồi đẩy đến trước mặt phó cục trưởng.
“Thật là, chủ tịch Mộ Dung, ông đang làm cái gì vậy hả? Tôi là một con người liêm chính, tôi không chấp nhận điều này. Vả lại, vụ án 1116 vẫn còn đang trong quá trình điều tra, tôi không thể tùy tiện tiết lộ tình tiết của vụ án được.” Phó cục trưởng nghiêm túc nói.
Mộ Dung Hào Giang mỉm cười nhìn ông ta: “Phó cục trưởng, tôi cũng không yêu cầu ông tiết lộ toàn bộ chân tướng của vụ án. Vả lại, tôi còn nắm giữ tình hình bất động sản của ông trên toàn nước và cả người phụ nữ này…” Mộ Dung Hào Giang giơ điện thoại ra, bên trên hiện lên hình ảnh của một thiếu nữ xinh đẹp, trên tay còn đang ôm một cậu bé chưa đến ba tuổi, đứa bé trong ảnh cười rất dễ thương.
“Chủ tịch Mộ Dung! Ông…” Phó cục trưởng trán toát mồ hôi lạnh: “Ông đang đe dọa tôi sao?”
“Không không không, phó cục trưởng, ông quả là có con mắt tinh tường, người con gái ông bao nuôi rất xinh đẹp, con trai của ông sau này nhất định cũng sẽ trở thành một anh chàng đẹp trai. Tôi sẽ thay phó cục trưởng bảo vệ họ thật tốt.” Mộ Dung Hào Giang cười ranh mãnh.
“Chủ tịch Mộ Dung, tôi van xin ông, tuyệt đối đừng ra tay với bọn họ! Tuy nhiên về vấn đề này, tôi không thể làm được! Với cấp bậc của tôi thật sự không thể tùy tiện can thiệp vào vụ án 1116.”
Mộ Dung Hào Giang nói: “Phó cục trưởng đừng căng thẳng, ngồi xuống, bình tĩnh ngồi xuống đã. Tôi nhất định sẽ không làm khó ông. Chúng tôi biết là bí mật không thể tiết lộ, nhưng mà con trai của tôi Mộ Dung Trí đã bị Diệp Vô Phong giết hại trong vụ án ở Tiềm Long Quan. Vì vậy tôi hy vọng phía cảnh sát có thể kết án tử hình cho Diệp Vô Phong, đồng thời lập tức thi hành.”
“À!” Phó cục trưởng thở phào nhẹ nhõm: “Chủ tịch Mộ Dung không cần phải lo lắng, theo kinh nghiệm nhiều năm xử lý vụ án của tôi, lần này bốn người Vô Diệp Phong nhất định phải chết! Mười bảy mạng người! Tình hình lúc đó thật khủng khiếp. Đến ngay cả những lãnh đạo cấp cao cũng phải ra chỉ thị, kiên quyết xử tử những tội nhân trong vụ án 1116, nhất định không được khoan nhượng!”
“Vậy thì quá tốt rồi!” Mộ Dung Hào Giang gật đầu: “Còn chút lòng thành này vẫn là mong phó cục trưởng hãy nhận cho. Suy cho cùng thì phó cục trưởng còn cần dùng số tiền này cho nhiều chỗ lắm! Tôi hiểu rất rõ mà, haha.”
Phó cục trưởng có chút do dự, ông ta biết rằng nếu mình không nhận số tiền này, chắc chắn sẽ chọc tức Mộ Dung Hào Giang. Còn nếu nhận nó, đồng nghĩa với việc ông ta trở thành đồng minh của Mộ Dung Hào Giang, ông ta sẽ không còn làm hại gia đình ông nữa.
Vì vậy, phó cục trưởng đem tiền cho vào trong túi da, gật đầu với Mộ Dung Hạo nói: “Chủ tịch Mộ Dung, cảm ơn rất nhiều.”