“Thầy chết rồi!” Có một đạo sĩ đứng ở xa nhìn thấy được bộ dạng Tiềm Long Tử gục xuống đất mà chết, ngay lập tức trong đạo quan cũng trở nên hỗn loạn!
Trước khi những người đạo sĩ này vào được đạo quán, thì làm gì có ai không tốn sức, tốn công suy nghĩ, khó lắm mới thành đạo sĩ được, giờ lại sợ hãi đến mức muốn lập tức không làm đạo sĩ nữa mà hoàn tục! Bởi vì làm đạo sĩ thì sẽ mất mạng đấy!
“Giết vào trong đi!” Diệp Vô Phong nóng mắt: “Cần phải tìm được Lâm Tiểu Lương và Mộ Dung Trí!”
Hai chị em Tiêu Ngưu Nhi vô cùng phấn khỏi: phong cách này của Diệp Vô Phong, thực sự là rất thích hợp với bọn họ.
Sau này trong giang hồ ở Hoa Hải, còn có ai dám chống lại Tiêu Sắc nữa?
“Mộ Dung Trí! Mày lăn ra đây cho tao!” Người đang hét lên đó không phải là Diệp Phong, mà là Tiềm Lôi Tử!
Trong chốc lát Tiềm Lôi Tử liền nghĩ thông suốt, Diệp Vô Phong nói đúng, vì Mộ Dung Trí bắt cóc người nên mới tạo nên chuyện Tiềm Long Quan bị tiêu diệt!
Mộ Dung Trí ở trong Tiềm Long Quan sao? Đương nhiên là có rồi, hơn nữa, Tiềm Long Quan đã thiết kế cho nơi này gần với đỉnh núi, hoàn toàn không có đường đi lên nữa, vì vậy, căn bản là không có cách nào mà trốn ra sau núi được.
Cũng tức là nói, muốn xuống núi thì chỉ có một con đường mà lúc nãy đám người của Diệp Vô Phong đi lên.
“Lâm Tiểu Lương! Em ở đâu vậy?” Tiêu Sắc phóng lên trên nóc nhà của Tiềm Long Quan mà quan sát, lớn giọng gọi.
Tiêu Ngưu Nhi dùng một đám đánh bay một tên đạo sĩ: “Lâm Tiểu Lương, nhanh lăn ra đây cho tôi!”
Diệp Vô Phong nhìn thấy Tiềm Lôi Tử đã không có ý chống lại nữa, liền tha cho ông ta, cũng đi vào bên trong Tiềm Long Quan, lớn tiếng mà gọi: “Mộ Dung Trí, nhanh ra đây nhận chết đi!”
Các đạo sĩ bị đuổi giết đang chạy tán loạn, cuối cùng cũng không quan tâm trên dưới trái phải gì nữa: “Mộ Dung Trí, mày là đồ khốn, đều là tai họa mà mày đưa đến cả.”
“Mộ Dung Trí, con mẹ nhà mày!” Lại có một đạo sĩ mắng chửi.
Vô số người du lịch nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng mà bốn người này vẫn hung hăng như cũ mà lục soát cả trong lẫn ngoài Tiềm Long Quan.
“Chị hai à…” Trong một gian phòng nào đó, đột nhiên vang lên một âm thanh yếu ớt, đúng lúc Tiết Phi nghe thấy, anh ta liền đi vào trong, lớn tiếng gọi: “Ai đó? Lâm Tiểu Lương! Là cậu sao?”
“Đúng, anh là…đội trưởng Tiết Phi?” Giọng nói của Lâm Tiểu Lương có chút yếu ớt: “Cuối cùng các người cũng tìm được rồi.”
“Lâm Tiểu Lương! Lâm Tiểu Lương ở đây!” Tiết Phi hét lên, ba người Diệp Vô Phong lập tức ngừng tìm kiếm, cũng không đuổi giết đám đạo sĩ đang chạy toán loạn kia nữa cũng đồng nghĩa với việc tha mạng cho những người tu sĩ đó.
Bốn người tụ lại với nhau, Tiêu Ngưu Nhi tự giác đứng ngoài phụ trách canh gác.
“Lâm Tiểu Lương, em sao rồi?” Tiêu Sắc vội hỏi.
Môi của Lâm Tiểu Lương đã khô nẻ rồi, đùi phải đã bị đánh gãy, anh ta cười thảm một tiếng, yếu ớt mà nói: “Chị cả à, Tiểu Lương thà chết chứ không chịu nhục.”
“Ừm, Tiểu Lương, em làm tốt lắm! Tiêu Sắc chị biết mà! Đừng nói gì nữa, uốn chút nước trước đi, sau đó chúng ta đi điều trị!” Tiêu Sắc vô cùng cảm động, lúc định cầm lấy tay phải của anh ta, liền phát hiện ngón tay của tay phải đã có chút biến dạng rồi.
Thật sự khó mà tưởng tượng được, Lâm Tiểu Lương nằm trong tay Mộ Dung Trí, đã bị chịu sự tra tấn hung ác như thế nào.
“Mộ Dung Trí…” Giọng nói của Lâm Tiểu Lương rất yếu ớt, Tiết Phi vội kề tai đến gần: “Nói nhanh đi, tên khốn nạn kia đang ở đâu?”
“Vừa nãy cải trang thành đạo sĩ, chạy ra rồi, tầm mười phút rồi.” Lâm Tiểu Lương nói xong, lại hôn mê tiếp.
Diệp Vô Phong nói: “Tiết Phi, Ngưu Nhi, hai người ở lại đây, chịu trách nhiệm bảo vệ Tiểu Lương, Tiêu Sắc, chúng ta đi tìm Mộ Dung Trí!”
“Vâng!” Ba người đồng thanh, Tiêu Sắc đi theo Diệp Vô Phong, bay ra ngoài, đáp xuống nóc nhà, ngang nhiên mà tìm kiếm Mộ Dung Trí!
Sau khi Mộ Dung Trí trốn đi, liền trốn vào trong đám du khách, vì ông ta lo tằng đối phương sẽ mai phục dưới chân núi, nên không có đi thẳng xuống núi.
Sau khi Diệp Vô Phong ra khỏi Tiềm Long Quan, nhìn lướt qua đám du khác, anh lập tức nhận ra có chút không đúng: có một tên du khác lại cứ muốn tránh xa mình?
“Mộ Dung Trí, ra đi! Tao thấy mày rồi!” Diệp Vô Phong đi về phái đó.
Soạt! Mộ Dung Trí liền bay lên!
Diệp Vô Phong liền nở nụ cười: “Mộ Dung Trí, cáo có giỏi đến đâu thì cũng không thoát được họng súng của thợ săn giỏi đâu, mày tỉnh táo lại đi, đừng có chạy nữa.”
Soạt! Tiêu Sắc bay đến từ một hướng khác!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!