Tất nhiên đội tuần tra cũng phải tham gia vào đội ngũ dập lửa, qua hơn nửa tiếng đồng hồ, ngọn lửa lớn kia cuối cùng cũng đã được dập tắt. Khu nhà của Mộ Dung Tín cũng hoàn toàn thay đổi, biến thành một mảnh đất hoang tàn.
Hơn nữa có rất nhiều khu vực vẫn còn đang bốc khói, không khí vẫn còn bị bao trùm bởi làn khói dày đặc, che lấp toàn bộ khu nhà.
Những người đến chữa cháy từ từ tản ra, xe cứu hoả cũng theo đó rời đi.
Trang viên dần yên tĩnh trở lại, Mộ Dung Hào Gia cũng quay trở về nơi ông ta ở, hai người Mộ Dung Nhân và Mộ Dung Lễ bèn nhanh chóng tới theo tới báo cáo tình hình.
Điều Mộ Dung Hào Gia không ngờ tới là, trước khi ông ta chạy tới khu nhà nhỏ để chữa cháy, Diệp Vô Phong đã đột nhập vào khu nhà, nấp trong thư phòng của Mộ Dung Hào Gia.
Mà thời điểm Diệp Vô Phong đột nhập vào khu nhà, từ xa có một cặp mắt khác nhìn thấy rõ ràng từng hành động của Diệp Vô Phong, nhưng lại không hề tới ngăn cản anh, mà tiếp tục tìm chỗ khác trong trang viên trốn.
Diệp Vô Phong không mang người nào theo cả và đương nhiên anh cũng không biết chủ nhân của cặp mắt kia là ai.
Diệp Vô Phong không làm phiền tới bốn vị bảo vệ canh gác khu nhà, bởi vì trình độ của bốn vị bảo vệ kia cùng lắm cũng chỉ thuộc đắng cấp đại sư thôi, làm khỉ gì có khả năng phát hiện ra dấu vết của Diệp Vô Phong.
Đêm dần khuya, khu nhà cũng dần dần trở nên yên tĩnh, cho dù là đội tuần tra cũng không được tạo ra tiếng ồn gì, để tránh làm phiền tới giấc ngủ của Mộ Dung Hào Gia.
Diệp Vô Phong yên lặng trốn trong thư phòng của Mộ Dung Hào Gia, trong đêm tối, anh dùng cảm giác nhạy bén của bản thân thăm dò cấu trúc căn phòng, mong rằng có thể tìm được cửa vào căn hầm chứa bảo vật của Mộ Dung Hào Gia.
Có điều, trong thư phòng ngoại trừ kệ sách ra, chỉ có duy nhất một cái bàn luyện chữ lớn, một cái ghế dựa, rồi mấy dụng cụ uống trà các thứ, thực sự không thể tìm ra có chỗ nào khác biệt.
Trên giá sách lại có rất nhiều dãy sách, xem ra Mộ Dung Hào Giang đúng là cất giữ rất nhiều sách, trên tường còn treo rất nhiều tranh của những họa sĩ nổi tiếng, thể hiện rõ cảm quan của chủ nhân căn phòng này không tệ chút nào.
Diệp Vô Phong nhẹ nhàng lần mò căn phòng hết mấy vòng, lật kiểm tra hết phía sau mấy bức tranh rồi cũng không tìm thấy bất cứ vết tích của căn phòng bí mật nào hết.
Sau đó, trong bóng đêm đên tối, anh lại chìm vào trầm tư, suy nghĩ về một vấn đề: Nếu mình là Mộ Dung Hào Gia, mình sẽ thiết kế cửa vào của kho bảo vật ở chỗ nào nhỉ?
Anh cực kỳ kiên nhẫn, vừa suy nghĩ vừa tìm kiếm, một tiếng trôi qua, cuối cùng không kiếm được gì cả.
Anh cực kỳ không cam tâm, bởi vì sau khi anh quan sát cấu trúc của khu nhà này, nếu như có một căn hầm giấu bảo vật thì nhất định phải nằm ở thư phòng, không thể nào lại đặt ở phòng ngủ được.
Nhưng mà, sao lại không tìm thấy cửa vào nhỉ? Diệp Vô Phong lại quan sát kỹ lại cách bày biện trong căn phòng một lần nữa, tranh vẽ, bàn sách, dụng cụ uống trà, giá sách…đúng vậy! Chắc chắn là giá sách này!
Chính là cái giá sách khảm trong tường này! Diệp Vô Phong bắt đầu kiểm tra giá sách ngay, nhưng anh dùng hết cả tiếng đồng hồ để sờ vào từng ngóc ngách của mặt tường, cũng không thể tìm thấy cửa vào nào!
Diệp Vô Phong có chút bực mình, một mình ngồi vào cái ghế dựa gỗ đỏ duy nhất trong phòng, bắt đầu thẫn thờ.
Trên bàn trước mặt có để giấy, bút và miếng mài mực, có thể thấy được Mộ Dung Hào Gia thường xuyên luyện chữ, trên bàn còn có giấy tuyên thành đã được viết qua, từ bút tích để lại, bút pháp Mộ Dung Hào Gia luyện vật mà lại là cách viết chữ của Vương Hi, hơn nữa lại khá đẹp.
Nhưng Diệp Vô Phong làm gì có tâm trạng mà ngắn bút pháp của ông ta, thứ anh muốn tìm là cơ quan dẫn đến thông đạo hầm chứa bảo vật cơ!
Anh bình tĩnh lấy lại tinh thần, cẩn thận rà soát lại những chỗ có thể bản thân đã vô tình bỏ qua, những vẫn không có kết quả gì.
Chán quá, Diệp Vô Phong banh hết càng ra, nằm vật trên chiếc ghế dựa bằng gỗ đỏ.
Ấy? Hình như chân đụng phải cái gì đấy?