Lý Thích và Trịnh Phi đang đứng trước phòng làm việc của mình, rồi trầm mặc nhìn chiếc lỗ dài hơn nửa mét.
Sắc mặt bọn họ đều u ám.
Bảo vệ của công ty Chính Hòa đều đồng loạt đứng sau lưng bọn họ, ai cũng cúi đầu, cực kỳ sợ hãi.
Tên khốn này! Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?” Lý Thích nghiến răng, cực kỳ giận dữ nói.
Trịnh Phi càng giận dữ hơn, anh ta không thể ngờ rằng Diệp Vô Phong lại làm như vậy, đây hoàn toàn không phải là thủ đoạn của một thương nhân đứng đắn.
“Tôi phải giết anh ta!” Lý Thích đã chịu hết nổi rồi, nghe bảo vệ nói Diệp Vô Phong đã vác két sắt đi thì càng giận dữ hơn.
Đúng là coi trời bằng vung, xem thường pháp luật!
“Các người hãy đi tập hợp mọi người lại, hôm nay chúng ta phải giết chết Diệp Vô Phong, mau bao vây khách sạn Snowton lại cho tôi” Lý Thích quát lớn.
Nhưng đúng lúc này Trịnh Phi lại vội vàng ngăn cản Lý Thích: “Khoan đã, bây giờ vẫn chưa phải lúc làm chuyện này, chúng ta có thể nhờ cảnh sát giúp chúng ta giải quyết chuyện này.”
Lý Thích lạnh mặt nói: “Anh có bị điên hay không? Bảo cảnh sát nhúng tay vào ư? Anh định lấy đồ đựng bên trong két sắt đó ra ngoài hay sao? Anh có biết bên trong đựng thứ gì không
ha?"
Trịnh Phi nở nụ cười nói: “Đến lúc đó chúng ta có thể mang két sắt về, mà không cần phải mở ra trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không có quyền ép chúng ta phải làm thế"
Bây giờ Lý Thích đang sa sầm mặt, suy nghĩ về tính khả thi trong chuyện này, nhưng anh ta có nghĩ thế nào cũng cảm thấy cách để cảnh sát giúp đỡ này sẽ mang theo tính nguy hiểm. Không bằng tự mình dẫn người đi qua đó trừ khử Diệp Vô Phong là xong.
Dù gì bên nhà họ Nguyên cũng sẽ giúp đỡ, khiến toàn bộ lời chất vấn của khách sạn Snowton đều không được thành lập, rồi bọn họ và công ty vẫn có thể vui vẻ tự tại.
Trịnh Phi nói: “Nếu chuyện gì cũng phải nhờ nhà họ Nguyên giúp đỡ, anh cảm thấy có tốt không? Mặc dù chúng ta có quan hệ với nhà họ Nguyên, nhưng cũng không đến nỗi xảy ra chuyện gì cũng mời nhà họ Nguyên tới giúp đỡ, làm vậy chẳng khác nào chúng ta đang rất ỷ lại vào nhà họ Nguyên đúng không?”
Lý Thích biết Trinh Phi nói cũng có lý, cuối cùng anh ta chỉ có thể đồng ý với suy nghĩ của Trịnh Phi, rồi nói: “Vậy anh gọi điện bảo bọn họ tới đây đi.”
Bảo vệ đã sớm gọi cảnh sát nên lúc bọn họ vừa dứt lời cũng là lúc cảnh sát ập vào trong văn phòng, người dẫn đội vẫn là Chu Bách Hoa, Chu Bách Hoa chứng kiến tình huống trong phòng làm việc thì lập tức nhướng mày.
Lúc này A Mịch đang đánh giá xung quanh, nhìn thấy cái học lớn kia thì trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, không ngờ Diệp Vô Phong lại dứt khoát như vậy, nếu két sắt đã mở không ra vậy thì trực tiếp khiễng cả cái két sắt đi là được.
Loại chuyện này thế này phỏng chừng không có bao nhiêu người dám làm.
Chu Bách Hoa lạnh lùng hỏi: "Là các cậu gọi cảnh sát à? Đã xảy ra chuyện gì?"
Trịnh Phi bước lên: "Anh Chu, anh xem, xem Diệp Vô Phong làm ra chuyện tốt gì kìa, anh ta dám trộm két sắt của chúng tôi."
Lý Thích cũng tiến lên: "Anh họ..."
“Gọi tôi là cảnh sát Chu” Chu Bạch Hoa lạnh lùng nói.
Lý Thích ho khan một tiếng: "Cảnh sát Chu, chuyện là thế này, tối nay Diệp Vô Phong đã đến công ty chúng tôi trộm két sắt đem đi."
Chu Bách Hoa hỏi: "Có chứng cứ không?"
"Vốn dĩ chỗ chúng tôi có camera giám sát, nhưng camera giám sát đã bị Diệp Vô Phong ngắt kết nối cho nên chúng tôi chỉ còn nhận chứng thôi, bảo vệ của công ty chúng tôi đều nói đã nhìn thấy Diệp Vô Phong." Trịnh Phi nhanh chóng nói.
Chu Bách Hoa nhìn nhân viên bảo vệ đang run lẩy bẩy đứng một chỗ: "Các anh có nhìn rõ mặt của người khiêng két sắt đi không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!