Chu Bách Hoa im lặng, một lúc sau anh ta mới lên tiếng: “Vậy tôi quay lại làm việc đây, trong tay tôi vẫn còn một vụ án chưa được giải quyết.”
Đỗ Miên Tân gật đầu, định quay lại họp, nhưng lại cảm thấy bây giờ không nhất thiết phải đi nữa.
Thế là ông ta đi về phía phòng làm việc của mình, nhưng lại nhanh chóng rời khỏi cục cảnh sát.
Tiêu Trí đang đứng ở cửa uống nước, thấy Chu Bách Hoa đi tới thì khẽ cười nói: “Đội trưởng, tôi thấy rõ ràng Diệp Vô Phong kia là cố tình vi phạm, nếu bây giờ không nghiêm trị thì sau này sẽ càng hống hách hơn.”
Chu Bách Hoa tức giận nói: “Cậu lo làm chuyện của mình đi, đừng quản chuyện này nữa, chúng ta không quản nổi đâu.”
Tiêu Trí nghe vậy thì nhất thời hơi nghi ngờ hỏi: “Bối cảnh của anh ta lớn đến thế cơ à? Còn có thể ảnh hưởng đến bên Liêu Tây của chúng ta sao?”
Chu Bách Hoa không giải thích gì nhiều, bây giờ anh ta cũng đang nổi nóng, nên Tiêu Trí đành phải ảo não quay về bàn làm việc của mình.
Nhưng sau khi quay về bàn làm việc của mình, anh ta lại dùng điện thoại gửi tin nhắn cho bạn của mình.
Bây giờ Diệp Vô Phong đang dẫn Bạch Nhạn Phi và A Mịch đi tới một nhà hàng, sau khi gọi một số món ăn thì Diệp Vô Phong khẽ cười nhìn A Mịch.
Sở dĩ anh gọi A Mịch ra ngoài ăn cơm, tất nhiên có mấy chuyện muốn nói rồi.
“Chẳng phải lần trước tôi đã đồng ý sẽ giúp cô tìm mấy chứng cứ kia hay sao? Bây giờ cô có thể nói cho tôi nghe chuyện cô muốn điều tra rồi đó, còn nữa cô đang muốn tìm chứng cứ gì?” Diệp Vô Phong nhìn A Mịch hỏi.
Lúc này A Mịch đang im lặng, cúi đầu, như rất khó khăn nhớ lại những gì mình đã trải qua trước đó.
Cô ta cực kỳ nghiêm túc nhìn Diệp Vô Phong nói: “Thật ra chuyện mà tôi nói cũng là lý do tại sao tôi lại làm cảnh sát, tôi hy vọng anh nghe xong thì đừng kể chuyện này ra bên ngoài.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!