Mặc kệ như thế nào thì địa vị của cục Hồng Thuẫn có thể nói là cực kỳ cao ở
Trung Hoa.
Bọn họ có quyền điều động lực lượng cảnh sát ở địa phương và phân bộ bộ đội trong lúc thực hiện nhiệm vụ.
Sau khi Diệp Vô Phong ra khỏi nhà lao thì chỉ về phía Bạch Nhạn Phi: “Đây là bạn của tôi.”
Chu Bách Hoa hoàn toàn không cần Đỗ Miên Tân lên tiếng, đã ngoan ngoãn đi tới mở cửa nhà lao ra, sau đó nhìn Bạch Nhạn Phi đi ra ngoài.
Đỗ Miên Tân tươi cười nhìn Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong cũng khẽ cười nói: “Được rồi, rất cảm ơn ông đã tới đây thả chúng tôi ra, tôi còn tưởng chúng tôi sẽ bị nhốt đến sáng hôm sau ấy chứ.”
Đỗ Miên Tân vội cười nói: “Chuyện này sao có thể chứ? Nhốt các cậu lại là chúng tôi đã làm sai rồi, nếu còn lãng phí nhiều thời gian của các cậu như vậy thì cục cảnh sát chúng tôi sẽ không làm tròn bổn phận”
Diệp Vô Phong gật đầu nói: “Nếu đã không còn chuyện gì nữa thì tôi về trước, tôi vẫn còn rất nhiều nhiệm vụ cần phải làm.”
Đỗ Miên Tân dẫn mấy người Diệp Vô Phong đi ra ngoài.
Đợi tới khi mọi người đi tới cửa, Diệp Vô Phong mới quay đầu nhìn A Mịch ở phía sau: “Chúng ta đi thôi, cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Tôi sẽ mời cô đi ăn."
A Mịch không ngờ Diệp Vô Phong lại bảo mình đi qua đó, hơn nữa cô ta còn không thể nào chấp nhận chuyện Diệp Vô Phong là thành viên của cục Hồng Thuẫn.
Đó là chuyện cực kỳ vinh quang, hơn nữa phải là cao thủ vô cùng trung thành với Trung Hoa mới có thể tiến vào, nhưng thoạt nhìn Diệp Vô Phong đầu giống như người có lòng trung thành tuyệt đối với Trung Hoa đâu.
Nhưng nếu đối phương đã gọi cô ta rồi, tất nhiên cô ta cũng cười hì hì đi tới bên cạnh Diệp Vô Phong.
Chu Bách Hoa sa sầm mặt nhìn ba người Diệp Vô Phong rời đi, cuối cùng anh ta bất đắc dĩ nhìn Đỗ Miên Tân nói: “Cục trưởng, tôi vẫn chưa hiểu, tên Diệp Vô Phong đó thật sự là người của cục Hồng Thuẫn ư? Nhưng tại sao tôi nhìn thế nào cũng chẳng thấy giống vậy?”.
Cục trưởng tức giận nói: “Phải để cho cậu nhìn thấy giống mới được à? Cậu đúng là đồ nông cạn, sau này cậu không được quản chuyện của người tên là Diệp Vô Phong này nữa, bình thường nhiệm vụ của cục Hồng Thuẫn bọn họ không phải là chuyện mà chúng ta có thể dính dáng tới đâu.”
Nhưng Chu Bách Hoa lại hơi bất đắc dĩ nói: “Anh ta thật sự đã đánh người trong công ty Chính Hòa đến tàn tật, rõ ràng chuyện này là vi phạm pháp luật, chẳng lẽ chúng ta cũng mặc kệ hay sao?”