Chu Bách Hoa gật đầu nói: “Anh ta là ân nhân cứu mạng của cô à? Vậy thì thật trùng hợp, nhưng tội danh ẩu đả giữa hai người bọn họ đã được thành lập, hơn nữa còn đánh người đến tàn phế, nên tình tiết này càng nghiêm trọng hơn.”
“Anh nói thật chứ? Anh ấy đã đánh ai thế?” A Mịch hơi khó hiểu hỏi.
“Anh ta đã đánh bảo vệ công ty Chính Hòa, khiến người đó bị gãy hai chiếc xương sườn, bây giờ đã được đưa tới bệnh viện, nhưng người này thì được tôi dẫn về cục.”
A Mịch vô cùng khó hiểu, tại sao Diệp Vô Phong lại xuất hiện trước mặt cô ta với vở kịch này, hơn nữa còn lấy thân phận một người bình thường.
“Nhưng anh ấy làm như vậy nhất định là có nỗi khổ riêng của mình.” A Mịch gấp gáp giải thích.
Cô ta không muốn Diệp Vô Phong thật sự bị nhốt lại.
Chu Bách Hoa nghiêm túc nói: “Cô đừng đứng đây nói nhảm nữa, tôi nói cho cô biết, chuyện này nhất định phải xử trí nghiêm khắc, gần đây cấp trên đã hạ lệnh bắt buộc phải nghiêm trị mấy chuyển ẩu đả sinh sự này.”
A Mịch nghe xong đành phải bĩu môi, nhìn Diệp Vô Phong bị nhốt trong nhà lao, trên thực tế nhà lao này nằm ở tầng một, do một ít thanh thép hàn gắn lại với nhau.
Diệp Vô Phong và Bạch Nhạn Phi bị nhốt riêng với nhau, nhưng cũng chỉ cách một hàng rào sắt mà thôi.
A Mịch đi tới trước mặt Diệp Vô Phong, hơi ngạc nhiên hỏi: “Rốt cuộc các anh đang làm gì thế, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
Diệp Vô Phong khẽ cười đáp: “Chuyện này còn không phải là vì tìm chứng cứ cho cô à? Chẳng phải cô luôn cần đến chứng cứ hay sao? Do đó tôi đã đi tìm thử, nhưng tạm thời chưa có manh mối gì.”
A Mịch hơi cảm động nhìn Diệp Vô Phong, cô ta không ngờ Diệp Vô Phong lại nói được làm được, hôm qua cô ta đã đi bảo vệ Phong Tử Nghĩa, hôm nay Diệp Vô Phong liền đi tìm tư liệu cần thiết của công ty Chính Hòa giúp cô ta.
Thật sự khiến người khác quá đỗi cảm động.
A Mịch vội nói: “Tôi đâu có nói gấp gáp như vậy, nếu anh không chắc chắn thì cứ từ từ mà làm, cho dù không tìm thấy cũng chẳng sao cả.”
A Mịch không muốn Diệp Vô Phong bị liên lụy vào, bởi vì vụ án này khiến cô ta thật sự không phục cho lắm, hơn nữa nó cũng dính dáng đến rất nhiều người.
Do đó cô ta mãi không chịu từ bỏ, bởi vì trong chuyện này có lý do khiến cô ta không thể lãng quên.
Diệp Vô Phong cực kỳ nghiêm túc nói: “Tôi đã nói thì phải làm cho bằng được, nếu tôi đã đồng ý đi tìm chứng cứ giúp cô thì tôi phải mau chóng tìm kiếm, coi như có lời giải thích với cô.”.
“Nhưng bây giờ anh đã bị nhốt lại, đến lúc có phán quyết thì anh sẽ tiêu đời, phải ở trong tù tới mấy năm lận” A Mịch vô cùng lo lắng về điều này.
Nhưng Diệp Vô Phong lại mỉm cười nói: “Cô cứ yên tâm, lát nữa bọn họ sẽ tới đây thả tôi ra thôi, nói không chừng cục trưởng của các cô cũng sẽ tới đây.”
A Mịch hơi tò mò nhìn Diệp Vô Phong, cô ta biết Diệp Vô Phong không hề nói khoác.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!