“Tên Việt Câu Tử đó rất lợi hại à? Trong tay cô có súng mà vẫn không bắt được gã ta sao?” Diệp Vô Phong chau mày suy nghĩ.
Bạch Tinh Đồng gật đầu: “Quả thực bản lĩnh của Việt Câu Tử rất cao, xem ra gã ta vẫn còn nhân từ với tôi”
Hàn Kỳ thầm nghĩ “Nếu như không phải tôi nói cô là bạn của chủ tịch Diệp, e rằng Việt Câu Tử sẽ xuống tay thật, rất có thể là như thế!”
Bạch Tinh Đồng nghiến răng nói: “Tôi chắc chắn sẽ tóm được gã! Tên này đang ở thành phố Liệt Thuận! Tôi sẽ nhanh chóng đuổi giết đến sào huyệt của gã ta!"
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Không cần vội, nếu hắn đang ở thành phố Liệt Thuận thì sẽ không thoát được đâu. Hơn nữa, Việt Câu Tử đang có mối làm ăn lớn.”
“Tôi không thể chờ thêm được nữa! Diệp Vô Phong, anh không hiểu được đâu. Chú tôi đã nuôi tôi từ khi tôi còn nhỏ, tình cảm của chúng tôi rất tốt. Khi đó, chú tôi cũng được xem như là một ông chủ nhỏ. Nhưng đáng tiếc, trên người có bảo vật chính là mang theo trọng tội, dẫn tới việc bị Việt Câu Tử ra tay giết hại. Không những xương cốt không còn, mà ngay cả chút tin tức về ba người nhà bọn họ cũng không có. Vào thời điểm đó, nó đã trở thành một vụ án chưa được giải quyết ở thành phố Liệt Thuận, giờ tôi không thể để họ chết mà không nhắm mắt!”
Diệp Vô Phong hiểu được sự đau đớn của Bạch Tinh Đồng, nhanh chóng động viên: “Bạch Tinh Đồng, cô là cảnh sát. Nếu cô muốn xử lý vụ án hay bắt Việt Câu Tử đều cần đến chứng cứ, đúng không?”
Bạch Tinh Đồng nói: “Con cóc bằng ngọc trắng này chính là bằng chứng! Đây là thứ mà chú tôi sưu tập được, Việt Câu Tử đã cướp lại từ tay chú tôi, sau đó giết người diệt khẩu!”
Hàn Kỳ nói: “Chủ tịch Diệp, với danh tiếng và địa vị hiện tại của anh ở tỉnh Liêu Đông, chỉ cần anh nói bóng nói gió rằng kẻ thù của anh là Việt Câu Tử, e rằng sẽ có người bắt tên Việt Câu Tử đó đưa tới đây.”
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Không được, mối thù nợ máu như vậy nhất định phải do Bạch Tinh Đồng đi trả! Hàn Kỳ, anh đi nghe ngóng thêm thông tin chi tiết về Việt Câu Tử, đặc biệt là chỗ ở của gã ta, những nơi gã hay lui tới và những người bạn thân thiết trong quá khứ, làm rõ tất cả cho tôi. Ngày mai, à không, tối nay tôi lập tức cùng Bạc Tinh Đồng đến Liệt Thuận, khiến tên Việt Câu Tử nợ máu phải trả bằng máu! "
Bạch Tinh Đồng nghe Diệp Vô Phong nói như vậy, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nở một nụ cười.
“Rõ!” Hàn Kỳ tuân lệnh đáp.
“Chủ tịch Diệp, cần bao nhiêu người đến Liệt Thuận?”
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Mục tiêu của tôi bây giờ quá lớn. Nếu làm lớn chuyện muốn tới Liệt Thuận, sợ rằng hàng vạn người đi theo đằng sau, làm việc sẽ rất bất tiện. Cho nên, chuyện này sẽ là bí mật, không được cho ai biết! Phải để mọi người đều nghĩ rằng tôi vẫn còn ở Phụng Thiên. Sau đó, tôi và Tinh Đồng sẽ đến thẳng Liệt Thuận để tìm Việt Câu Tử trả thù.”
“Chủ tịch Diệp, anh làm thế này có nguy hiểm quá không? Liệt Thuận là địa bàn của Việt Câu Tử. Nếu hắn chống cự, cả anh và cảnh sát Bạch đều sẽ gặp nguy hiểm.” Hàn Kỳ phản đối quyết liệt.
Diệp Vô Phong trừng mắt nhìn: “Anh cho rằng Việt Câu Tử có thể hại tôi sao? Nhớ kỹ, chuyện này ai cũng không được nói, tuyệt đối phải giữ bí mật.”
“Rõ.” Hàn Kỳ gật đầu: “Nếu anh cần gì cứ nói với tôi, tôi đi chuẩn bị ngay lập tức.”
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Không cần gì hết, chỉ cần một chiếc xe là được.”
Chín giờ tối, một chiếc Mercedes-Benz đã tới cách thành phố Liệt Thuận năm mươi cây số.
Theo thông tin mà Hàn Kỳ cung cấp, Diệp Vô Phong trực tiếp hướng đến khu vực lân cận của nhà họ Việt, sau khi tìm được khách sạn để nhận phòng. Anh và Bạch Tinh đang mặc thường phục đi dạo vài vòng, tìm được một quán ăn.
“Thành phố Liệt Thuận nay phát triển rất tốt!” Bạch Tinh Đồng có Diệp Vô Phong bên cạnh, tâm trạng rất tốt.
Cô cố ý xin nghỉ phép ở cục, nói rằng có việc gấp cần đi hai ngày.
Nếu không phải tình huống đặc biệt như vậy, cô sẽ không bao giờ xin nghỉ phép. Bởi vì cục trưởng Lạc Viễn Chinh hiểu tính cô tham công tiếc việc, nên không nói lời nào, lập tức đồng ý cho nghỉ phép.
Diệp Vô Phong gật đầu: “Trang viên của Việt gia quả là uy nghiêm! Thật đáng tiếc, sắp phải suy tàn rồi.”
Bạch Tinh Đồng nói: “Chúng ta không cần phải vội. Đoán chừng Việt Câu Tử bây giờ giống như con kiến trên nồi lẩu, chắc chắn sẽ đứng ngồi không yên.”
Diệp Vô Phong cười: “Ừ, thật ra chết không phải là điều đáng sợ nhất. Đáng sợ nhất là khoảng thời gian phải chờ đợi đến lúc chết.”
Bạch Tinh Đồng nói: “Việt Câu Tử bây giờ là đang chờ chết sao?”
Diệp Vô Phong nói: "Cũng gần như thế. Đắc tội đến bạn của Diệp Vô Phong này, gã ta còn có thể sống sót sao? Nếu không phải Hàn Kỳ nói cô là bạn của tôi, tôi cũng chẳng cần vội vàng đến Liệt Thuận làm gì.”
“Hừ!” Bạch Tinh Đồng phút chốc cảm thấy không thoải mái, gấp rút đi cùng anh đến Liệt Thuận như thế, hóa ra không phải báo thù cho tôi, là để anh bảo vệ danh tiếng của chính mình à!
Cô ta chớp mắt hiểu được suy nghĩ của Diệp Vô Phong, dùng tốc độ nhanh nhất giết chết Việt Câu Tử, đối với những người trong giang hồ chính là cú shock cực độ.
“Cô sao vậy?” Diệp Vô Phong không nhận ra sự thay đổi Bạch Tinh Đồng
“Tôi thì có chuyện gì được chứ? Diệp tiên sinh anh đây có thể đi cùng tôi đến Liệt Thuận, tôi đã rất biết ơn rồi.” Trong giọng nói của Bạch Tinh Đồng hiện lên vẻ chua chát.
“Ha ha, chúng ta đang ở địa bàn của Việt Câu Tử, bất cứ lúc nào cũng gặp nguy hiểm. Cô không thể cứ háo thắng như vậy được, nếu không sẽ trở thành gánh nặng cho tôi, ảnh hưởng đến việc trả thù của chính cô đấy.” Diệp Vô Phong cũng không có ý định giải thích quá nhiều. Dù sao, anh ta đến Liệt Thuận là để trả thù cho Bạch Tinh Đồng.
Nếu không phải vì lo lắng Bạch Tinh Đồng đi một mình sẽ gặp nguy hiểm, anh không cần đi theo làm gì, chỉ cần phái Đường Trảm đi cùng là được.
“Không cần nói nhiều, tôi biết.” Trong giọng điệu của Bạch Tinh Đồng vẫn phảng phất chút bất mãn.
Diệp Vô Phong cười: “Vậy giờ tôi ăn cái gì?”
Bạch Tinh Đồng nhìn quanh: “Đi ăn cá đi! Tìm một nhà hàng bán cá.”
“Được.” Diệp Vô Phong không chút kén chọn, anh ăn gì cũng được, so với những tháng ngày gian khổ trước đây, cuộc sống bây giờ của anh là quá tốt rồi.
Bước vào một quán cá gần đó, hai người gọi một nồi cá nhỏ, vì không có phòng riêng nên họ chỉ có thể ngồi trong sảnh.
Công việc kinh doanh của quán này rất khá, lại đang là mùa đông, quả nhiên có rất nhiều người đến ăn lẩu, đại sảnh rất náo nhiệt.
Hai người bắt đầu ăn được chưa lâu thì có một gia đình ba người, trông có vẻ rất giàu có bước vào quán ăn, người đàn ông lớn tiếng nói: “Ông chủ, con trai tối nay tôi muốn ăn cá, mau dọn một nồi lẩu lên đây! Nhân tiện sắp xếp một phòng riêng đi, tôi không thích ăn ở đại sảnh. Thật lộn xộn.”
Ông chủ nhà hàng cá vừa nhìn thấy liền chạy ra đon đả mời chào: “Ôi, ba vị à, xui quá! Hôm nay nhà hàng chúng tôi hết mất phòng riêng rồi. Xin thứ lỗi, ba vị ngồi ăn ngoài sảnh nhé.”
“Cái gì?” Người đàn ông cao to thô lỗ một tay túm lấy cổ của ông chủ nhà hàng cá: “Con mẹ nó, dám không có phòng riêng cho tôi sao? Ông có biết ông đây là ai không?”
“Ôi, tôi nhìn ngài quen lắm, nhưng tôi thực sự không biết ngài.” Ông chủ nhà hàng hơn bốn mươi tuổi vừa cười vừa nói.
“Bốp bốp!” Hai bạt tai tát thẳng vào mặt chủ nhà hàng cá.
“Mẹ nó, đến cả Việt Thiên Niên tôi mà ông cũng không biết, con mẹ nó ông không định mở tiệm ở đây nữa à? Có tin tôi cho cửa hàng này đóng cửa ngay ngày mai không?”
Việt Thiên Niên! Cái tên vừa phát ra, tất cả những tiếng bàn tán trong nhà hàng cá lập tức giảm đi một quãng tám.
“Niên thiếu gia sao lại tới ăn ở chỗ nhà hàng cá như này?”
“Ai mà biết được, lỡ người ta ngán sơn hào hải vị rồi, muốn tới quán bình dân như này đổi khẩu vị thì sao?”
“Chết thật! Ông chủ này vậy mà không biết anh Niên à?”