Tốc độ khôi phục của vết thương tựa như cũng rất nhanh, lúc này tinh thần Diệp Vô Phong rất minh mẫn, chỉ cảm thấy trong lúc phất tay, giống như có thể làm rung chuyển núi rừng xung quanh.
Vung tay lên, núi rừng giống như nghe theo sự chỉ huy của anh, dũng mãnh lao về phía của Đàm Thuận.
“Ha ha.” Khuôn mặt Diệp Vô Phong lộ ra tươi cười: “Đàm Thuận, ông thua rồi.”
Khuôn mặt Đàm Thuận dữ tợn, cắn răng nghiến lợi nói: “Diệp Vô Phong, cậu muốn thắng tôi? Nằm mơ! Xem tuyệt chiêu của tôi đây!”
Đột nhiên thân thể Đàm Thuận biến mất, đứng nguyên tại chỗ đạp lên vị trí Bắc Đẩu, vọt nhanh tới, tóc trắng bạc phơ trên đỉnh đầu, hơi nước bốc lên, thân thể chung quanh dường như mang theo một một lớp ‘màng’ dày trong suốt như có như không.
Sở dĩ Diệp Vô Phong có thể nhận biết điều này là bởi vì thân thủ Đàm Thuận nhanh như vậy, nhưng quần áo trên người cũng không có chút xíu dáng vẻ là có gió!
Ông ta tựa như di chuyển ở giữa, có thể mang theo không khí xung quanh vận động cùng một chỗ? Loại trạng thái này giống như là thu được một lãnh địa của riêng mình, lãnh địa này phạm vi càng rộng lớn, sức lực càng mạnh.
Bên trong ‘lãnh địa’ của Đàm Thuận, ông ta chính là chúa tể.
Diệp Vô Phong cũng đang trong quá trình luyện công, ngẫu nhiên hiện qua cảnh giới này, nhưng Đàm Thuận vậy mà đạt đến?
Loại lãnh địa này, ở bên trong nếu có người mạnh nhất sẽ được xưng là lãnh chúa, có thể dùng ý nghĩ của mình thống lĩnh toàn bộ lãnh địa!
Hóa ra, đây mới là sức mạnh chân chính của Bắc Thoái Vương Đàm Thuận!
Tại đỉnh Bắc Sơn trong trận chiến ấy, Bắc Thoái Vương còn chưa kịp phát huy đến cảnh giới này liền bị Âu Dương Tất Tùng quấy nhiễu, không có cách nào khác, lại không thể nào mở miệng giải thích với Diệp Vô Phong, chỉ có thể coi như không có chuyện gì.
Đêm nay, Bắc Thoái Vương Đàm Thuận nhất định phải dùng võ công của mình chiến thắng Diệp Vô Phong! Để anh không dám tiếp tục ở lại Phụng Thiên nữa! Hơn nữa còn vì muốn để Âu Dương Lôi ngồi vững vàng trên vị trí cao nhất ở Liêu Đông, trải bằng con đường cho cậu ta.
Không có con nối dõi Bắc Thoái Vương Đàm Thuận liền xem Âu Dương Lôi là con của mình.
Với thực lực của Đàm Thuận, bước từng bước đến chỗ Diệp Vô Phong cũng không cần tốn nhiều công sức đến như vậy.
Nhưng cả người Diệp Vô Phong phát run, anh cố gắng hội tụ nội công, đem công lực của mình phát huy đến trạng thái cao nhất!
Sau đó anh hạ thân thể xuống, chuẩn bị xong tư thế nghênh chiến, sức lực toàn thân tập trung ở bên tay phải, chờ bùng phát.
Bắc Thoái Vương mang theo lãnh địa chậm rãi tung người lên trên không trung, cực kỳ trôi chảy thi triển ra một chiêu đơn giản nhún chân bay lên trên!
Phải nói, động tác này tốc độ cũng không nhanh, thậm chí so với động tác bình thường còn chậm rất nhiều.
Nhưng, Diệp Vô Phong bị lãnh địa của đối phương bao vây, anh nhạy cảm phát giác được, mình căn bản tránh cũng không thể tránh!
Bất luận tránh như thế nào đều cũng bị đối phương đạp trúng. Đây là cảm giác của Diệp Vô Phong.
Hơn nữa, Đàm Thuận mang theo vạn quân chi viện, để Diệp Vô Phong cảm thấy không thể ngăn cản được.
Loại cảm giác bị Thái Sơn đàn áp thực sự quá kinh khủng.
Uỳnh! Diệp Vô Phong đánh một quyền, đánh trúng bàn chân Bắc Thoái Vương Đàm Thuận!
Thịnh thịch, Diệp Vô Phong liền lùi lại phía sau ba bước lớn, chỉ cảm thấy tức giận không thôi, nội lực của Đàm Thuận mạnh mẽ như vậy, không có cách nào biến mất, anh chỉ có thể lại lùi lại!
Bịch! Phía sau lưng đâm vào một cây đại thụ, cây đại thụ bị chấn động đến mức rung rầm rầm.
Đàm Thuận đã đứng vững, lẳng lặng nhìn Diệp Vô Phong, hướng về phía anh ngoắc ngoắc tay: “Cậu còn trẻ, có thể tu luyện tới cảnh giới này cũng đã đủ khiến người ta không dám khinh thường. Nhưng, cậu cùng tôi vẫn là có chênh lệch không hề nhỏ. Thế nào, nhận thua đi, tôi có thể dừng tay ở đây, cho cậu tiếp tục có cơ hội tiến bộ. Nếu không..."
"Phi!" Diệp Vô Phong căm tức nhìn Đàm Thuận, nhổ một ngụm nước bọt, thế nhưng bây giờ anh nhịn không được vị ngọt tanh ở trong cổ họng, nghiêng đầu một cái, phun ra một ngụm máu tươi!
Đàm Thuận nụ cười trên mặt càng sâu hơn, ông ta chậm rãi nói: “Diệp Vô Phong, lấy năng lực của cậu bây giờ khẳng định là cậu cũng biết, cậu đã là một kẻ sa cơ lỡ vận, tiếp thêm một chiêu của tôi, nếu như cậu chống đỡ không được, bản thân sẽ bị thương nặng. Cậu còn muốn cậy mạnh sao?”
Lục phủ ngũ tạng Diệp Vô Phong bị tổn thương, nhưng sau khi phun ra một ngụm máu tươi, ngược lại cảm thấy tinh thần càng thêm tỉnh táo.
Khóe miệng của anh mang theo tơ máu, dữ tợn mà nhìn Đàm Thuận: “Lão già họ Đàm kia, trong từ điển của Diệp Vô Phong tôi không có hai từ thất bại! Tới đi!”
Đàm Thuận hô một tiếng, đem chân phải nâng lên cao, tư thế kiêu ngạo mà phóng khoáng: “Ha ha! Cậu đã muốn tìm đến cái chết thì tôi sẽ thành toàn cho cậu!”
Trong mắt Diệp Vô Phong, lúc này Đàm Thuận vẫn mang theo tầng màng nhàn nhạt kia, chỉ là độ dày, tựa như mỏng hơn một chút?
Trong nháy mắt Diệp Vô Phong lần nữa vận công, chung quanh núi rừng liên tục vọt tới, cọ rửa mỗi một tế bào bên trong người anh.
Trong người có một cỗ khí chuyển động với tốc độ tăng nhanh, tốc độ này tăng gấp mấy lần, vẫn luôn tiếp tục tăng lên!
Diệp Vô Phong cảm thấy không thích hợp, tốc độ chuyển động này, so bình thường nhanh gấp bội!
Nhưng vì muốn đạt được thắng lợi, anh đã chuyển động với tốc độ chậm lại, chỉ cần có thể thắng Bắc Thoái Vương, anh hiện tại chỉ có thể liều một phen.
Vì thế, bên trong cơ thể, khí lực vẫn đang gia tăng tốc độ, Diệp Vô Phong liền đón một cước của Bắc Thoái Vương, sau đó đạp lên!
Bành! Quyền cước chạm vào nhau, Bắc Thoái Vương Đàm Thuận vẫn như cũ phóng khoáng tự nhiên, nửa bước cũng không lui.
Mà thân thể Diệp Vô Phong bỗng nhiên bay ngược ra phía sau, tiếng động ầm ầm vang lớn ở bên trong, sau lưng lại đụng phải một cây đại thụ! Rầm rầm!
Phụt! Diệp Vô Phong lại phun một ngụm máu tươi.
Nhưng khí lực bên trong cơ thể vẫn đang tăng tốc! Linh khí đến từ núi rừng xung quanh tràn vào cơ thể tốc độ quay cũng đang tăng nhanh!
Đây là tình huống gì vậy? Diệp Vô Phong căn bản cũng không rõ, nhưng Đàm Thuận làm anh bị thương, trong nháy mắt khối khí với tốc độ rất nhanh trong cơ thể lại có thể chữa khỏi cho anh!
Diệp Vô Phong lắc lắc đầu, lần nữa đứng vững, có vẻ hơi miễn cưỡng.
Khối khí bên trong cơ thể vận tốc quay còn tiếp tục tăng tốc, bây giờ đã nhanh đến mức độ khó mà tin nổi.
Toàn thân Diệp Vô Phong đều là linh khí, dường như bị xoay chuyển càng lúc càng nhanh, toàn bộ bị rút sạch.
Bắc Thoái Vương thấy Diệp Vô Phong dường như đang sững sờ, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Diệp Vô Phong, nghĩ không ra cậu còn có thể kiên trì sau khi tiếp một chiêu này, đến đây, chiêu tiếp theo, tôi sẽ để cậu hồn bay phách tán!”
“Gầm!” Bắc Thoái Vương Đàm Thuận hô to một tiếng, dùng công lực toàn thân, lần nữa vọt lên, vẫn là đạp lên bên cạnh bay lên!
Một chiêu này của Đàm Thuận tốc độ không tính là quá nhanh.
Nhưng thời điểm ông ta dùng một chiêu này, trong cơ thể Diệp Vô Phong đang trải qua biến hóa lớn đến nghiêng trời lệch đất!
Ầm một tiếng, khối khí trong cơ thể có lẽ bởi vì vận tốc quay quá nhanh, vậy mà nổ tung!
Ngay lúc Diệp Vô Phong cho là mình sẽ bị nổ chết, lại phát hiện sau khi khối khí nổ tung, bỗng nhiên ngưng tụ tới cùng một chỗ, so với ban đầu nhỏ đi không biết gấp bao nhiêu lần, lại ngưng tụ thành một viên như hạt đậu, hiện ra ánh sáng óng ánh, dùng tốc độ nhanh hơn xoay quanh kim đan?
Diệp Vô Phong có thể nhìn thấy kim đan tồn tại, nhưng không cách nào thấy rõ ràng nó xoay tròn bởi vì vận tốc quay thực sự nhanh đến không cách nào tưởng tượng.
Nguy rồi! Còn đang phải chiến đấu!
Suy nghĩ Diệp Vô Phong bỗng nhiên thanh tỉnh, sau đó đột nhiên mở mắt, lúc này một cước của Đàm Thuận cách ngực Diệp Vô Phong chỉ có một khoảng ngắn!
“Xem đây!” Diệp Vô Phong không biết phải làm sao, quát lên một tiếng, đồng thời vung ra một quyền, đánh về phía bàn chân của Đàm Thuận!