Bạch Tinh Đồng nói: “Tên Hồ Quý này là một tay trùm buôn thuốc phiện, vậy thì càng không thể bỏ qua! Anh hai của anh ta - Hồ Trọng, đã chết ở Phụng Thiên. Mặc dù anh ta đến đây để báo thù, nhưng mặt khác, nhất định anh ta cũng muốn phát triển thị trường của anh ta ở Phụng Thiên này. Đúng là một tên quỷ hại người!”
Hình Liên Cương trả lời: “Hành động của Hồ Quý và Âu Dương Tất Tùng đều vô cùng bí mật. Hơn nữa, những người kia đều là cao thủ trong giới lính đánh thuê. Chỉ dựa vào mấy nhân viên cảnh sát bình thường như chúng ta, cho dù có tìm được dấu vết của bọn họ thì cũng rất khó truyền được tin tình báo về, bởi vì bọn họ quá đề cao cảnh giác. Cảnh sát bình thường như chúng ta một khi tiếp cận được với bọn họ, hậu quả rất có thể là bị giết.”
Nói đến đây, giọng điệu của anh ta trở nên nặng nề: “Trong vòng ba ngày, các nhóm cảnh sát của chúng ta đã có sáu người tử vong, ba người mất tích.”
Lạc Viễn Chinh tức giận đến mức gân xanh trên trán nảy lên: “Hai tên khốn kiếp này! Đúng là mấy tên giết người!”
Thân Đại Tráng nói: “Đội trưởng Thiệu, tất cả chiến sĩ của chúng ta đều lên đường tuần tra được không! Có thể đóng giả thành cảnh sát giao thông hoặc thành dân thường
Thiệu Hợp Thành gật đầu: “Ý kiến này của đại đội trưởng Thân rất tốt, tôi cảm thấy nó có thể thực hiện được.”
Hình Liên Cương nói: “ Đội cảnh sát hình sự của chúng tôi cũng xin được lên đường đi tuần tra!”
La Hồ gật đầu: “Cứ làm như thế này đi! Chúng ta giăng ra một tấm lưới lớn, nhất định phải bắt được hai con cá to này, bắt hết toàn bộ!”
Lạc Viễn Chinh nói: “Sự hy sinh của chúng ta đã rất nhiều rồi! Vậy nên, phàm là những chiến sĩ lên đường tuần tra, ít nhất phải đảm bảo bốn người hợp thành một tổ nhỏ. Hơn nữa, vũ khí được trang bị nhất định phải là loại tốt nhất. Tuyệt đối không được coi thường.”
“Rõ!” Hình Liên Cương, Bạch Tinh Đồng, Thân Đại Tráng và Thiệu Hợp Thành cùng nhau nhận lệnh.
Sau đó mấy người tụm lại cùng một chỗ, nghiên cứu sắp xếp kế hoạch tác chiến, tiến hành điều tra và lục soát, nghĩ cách tìm ra nơi ẩn núp của Hồ Quý. Còn bên phía Âu Dương Tất Tùng bên này, người phụ trách từ bên Thân Đại Tráng đang tiến hành do thám xung quanh nhà Âu Dương.
Bởi vì Đại đội Đặc công và Đặc chiến đột nhiên gia nhập, nên đoàn xe của cảnh sát giao thông có vẻ khẩn trương. Toàn bộ nhân lực của bọn họ đều ngồi lên xe cảnh giao thông đi khắp nơi để tuần tra.
Bằng cách thức bí mật, bọn họ còn phái nhân lực sử dụng mấy chiếc xe con dân dụng tiến hành điều tra những thôn làng xung quanh, nhất là những thôn làng khuất sâu bên trong.
Lạc Viễn Chinh cũng ra thông báo cho bọn họ, yêu cầu phải vô cùng chú ý đến những nhân viên khả nghi, nhưng không thể trực tiếp theo dõi đối phương. Có tình huống gì phải lập tức báo cáo cho cấp trên, để tránh thương vong cho nhân viên cảnh sát địa phương.
Tấm lưỡi lớn mạnh mẽ có lực bày đã hoàn toàn mở bung ra. truyện teen hay
Khương Tam Lãng vì chuyện làm tổn hao lực lượng mà bị Âu Dương Lôi mắng nhiếc dữ dội!
Khương Tam Lang ủ rũ, không dám lên tiếng giải thích.
Còn Bắc Thoái Vương Đàm Thuận, từ sau khi quay về vào tối hôm qua đến giờ vẫn không chịu bước ra khỏi phòng.
Hắn ta vẫn luôn suy nghĩ, các chiêu thức võ công và cảnh giới công lực của Diệp Vô Phong thật sự có thể đấu lại với mình! Cuối cùng thì người này có lai lịch như thế nào?
Ba ngày sau, chuẩn bị đấu thầu sân vận động, Âu Dương Lôi tạm thời dừng việc trả thù lại. Nhưng việc giết mấy thành viên trong ủy ban đấu thầu lúc trước đã gây ra chấn động cực mạnh! Ngay cả ủy ban đấu thầu sân vận động do tỉnh đặc biệt thành lập thi bây giờ những chuyên gia, người nghiên cứu và đám quan chức đều nơm nớp lo sợ. Sợ mình chọc phải sẽ bị giết.
Bởi vậy, mỗi lần họp mọi người cũng không hề tích cực phát biểu.
Bài học từ vết xe đổ lần trước! Ai dám không coi trọng tính mạng bản thân và gia đình ra cái gì?
Bây giờ ủy ban đấu thầu mới thành lập, vậy mà đã chuyển đến vị trí của quân đội Phụng Thiên. Ở đây đương nhiên có thể đảm bảo an toàn cho người thân và gia đình bọn họ nhưng đấu thầu xong rồi thì tính sao?
Mọi người không sợ uy hiếp từ bên ngoài, nhưng cái tên Âu Dương Lôi này ra tay không dấu vết, thật sự có sức uy hiếp rất mạnh.
Trong lúc họp lại một lần nữa, ngoại trừ Phó chủ tịch tỉnh Giang Hải đang giữ chức chủ nhiệm lâm thời ủy ban đấu thầu, còn có La Hồ và đại đội trưởng đội đặc chiến - Thân Đại Tráng, còn xuất hiện thêm hai vị khách trẻ tuổi, một người nam một người nữ.
Thân Đại Tráng nhận ra vị khách nam kia là Diệp Vô Phong, nhưng vị khách nữ cả người mặc quần áo quân đội, khí khái hiên ngang kia thì cậu ta thật sự là không biết.
Diệp Vô Phong mặc một bộ quần áo bình thường đơn giản. Đây cũng là lần đầu tiên anh xuất hiện cùng lúc với Du Kinh Hồng ở ủy ban đấu thầu này.
Phó chủ tịch tỉnh Giang Hải làm chủ nhiệm ủy ban đấu thầu, nói lại một lượt các nguyên tắc tham gia đấu thầu, đồng thời cũng yêu cầu mọi người phải công bằng công chính, vân vân, rồi còn đưa những hồ sơ đấu thầu kia ra để mọi người thẩm duyệt ngay trong đêm.
Cuối cùng, vẻ mặt của Giang Hải cũng trở nên nghiêm trọng: “Các đồng chí, tôi biết, trong lòng mọi người vẫn luôn phủ một tầng lo lắng. Đó chính là việc lần trước thành viên trong ủy ban đấu thầu đường cao tốc bị giết hại. Nhưng lần này, tôi đảm bảo, tuyệt đối không xảy ra chuyện như vậy nữa! Tôi thay mặt ủy ban tỉnh, đồng thời thay mặt quân đội tỉnh Phụng Thiên của Tư lệnh La, cam đoan với mọi người, mỗi người chúng tôi tuyệt đối an toàn!”
“Đối mặt với các thế lực xấu, chúng ta là nhân viên quan chức và thành phần trí thức phải kiên quyết đấu tranh, tuyệt đối không khoan nhượng, càng không thể để bị dọa sợ! Hôm nay, chúng tôi cố ý mời đến đây tướng quân Du Kinh Hồng của cục bảo vệ trung ương. Cô ấy đã mang đến đại đội đặc chiến mạnh nhất nước ta - đại đội Hồng Thuẫn! Chính là đến để bảo vệ mọi người! Mọi người cũng hoan nghênh nào!”
Tinh thần Du Kinh Hồng rất phấn chấn, bước lên bục, mỉm cười nhìn các chuyên gia và các nhà nghiên cứu này một lượt: “Xin chào mọi người, tôi chính là Du Kinh Hồng. Thân phận của tôi cần phải giữ bí mật, nên không tiện nói nhiều. Nhiệm vụ khi tôi tiến vào Phụng Thiên chính là bảo vệ mọi người được an toàn. Tôi có thể đảm bảo, trừ khi Du Kinh Hồng tôi đây xảy ra chuyện, nếu không, mọi người đều sẽ an toàn!”
Rào, một tràng pháo tay vang lên.
Du Kinh Hồng rũ tay áo, đi thẳng xuống dưới.
La Hồ cũng bước lên trên bục: “Tướng quân Du nói rất hay, ngắn gọn súc tích! La Hồ tôi là tư lệnh quân khu ở Phụng Thiên, cũng sẽ phụ trách nhiệm vụ bảo vệ lần này. Tôi muốn nói là, nếu để cho tên khốn nào lọt lướt, hãm hại vị nào trong các vị đang ngồi ở đây, vậy thì La Hồ tôi sẽ trực tiếp nổ súng tự sát! Đây hóng là quyết tâm của tôi!”
Rào! Tiếng vỗ tay lại vang lên thêm lần nữa.
La Hồ tiếp tục nói: “Đương nhiên, tham gia vào nhiệm vụ bảo vệ còn có cảnh sát Phụng Thiên của chúng ta. Nhưng bọn họ phụ trách chủ yếu là an ninh bên ngoài.”
“Vậy nên, mọi người hoàn toàn có thể yên tâm, công việc đấu thầu lần này cứ việc dựa theo chỉ đạo của phó chủ tịch tỉnh Giang Hải, hoàn toàn là công bằng, công chính, công khai. Không cần phải lo lắng bất cứ thứ gì cả!”
Cuộc họp diễn ra hơn một tiếng, lúc kết thúc, mặc dù trong lòng mỗi chuyên gia, nhà nghiên cứu đều hơi yên tâm một chút, nhưng sâu trong lòng vẫn còn có nhiều nghi ngờ.
Từng bộ hồ sơ đấu thầu của các công ty đều được giao đến, chất chồng ngay trước mặt bọn họ. Bọn họ cần phải lọc ra được những công ty ưu tú ngay trong đêm nay. Sau đó đợi các lãnh đạo xét duyệt xong lại gói kín lại cho toàn thể ủy viên chấm điểm, chọn ra một đơn vị tốt nhất. Toàn bộ quá trình vừa nghiêm ngặt lại rườm rà, nhưng cũng đúng vì đã cam đoan công việc đấu thầu này rất công bằng, công chính.
“Đêm nay đi thăm dò nhà Âu Dương.” Giọng điệu của Du Kinh Hồng bình tĩnh khác thường.
“Hả? Được.” Diệp Vô Phong gật đầu.
Du Kinh Hồng nói: “Âu Dương Lôi thân là một thế lực lớn ở tỉnh Liêu Đông, sau khi anh đến Phụng Thiên này, thì tất cả các phương diện ở đây đều bị nhận đả kích không nhỏ. Nhưng dưới sự đảo lộn của ông ta, thế cục ở Phụng Thiên hỗn loạn như thế này. Đây là thời điểm nên kết thúc rồi. Nhưng muốn diệt trừ Âu Dương Lôi, trước tiên phải chặt đứt hết vây cánh của ông ta đã. Bắc Thoái Vương Đàm Thuận và Âu Dương Tất Tùng kia chính là mấu chốt của vấn đề.”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Tướng quân Du, cô muốn tôi cùng đi đến nhà Âu Dương sao?”
Du Kinh Hồng lộ ra nụ cười lạnh giá: “Đương nhiên rồi! Anh có thể hẹn đấu với Đàm Thuận!”
“Hẹn đấu? Không nhất định là tôi có thể giết được hắn ta.” Thật sự là lòng tin của Diệp Vô Phong không đủ.
“Cộng thêm tôi đây thì sao?” Du Kinh Hồng nheo đôi mắt xinh đẹp lại.