Bạch Nhạn Phỉ gọi điện cho Tiết Phi: “Tiết Phi, tôi thấy hôm nay Bạch Kiên Cường hơi lạ, cậu có biện pháp theo dõi anh ta một chút, xem nhà anh ấy có phải xảy ra chuyện gì không. Nếu thực sự có vấn đề, chúng ta có thể giải quyết giúp anh ấy.”
“Được rồi! Tổng giám đốc Bạch!” Tiết Phi đồng ý và quyết định tự mình xử lý.
Bạch Kiên Cường trở lại ký túc xá của mình, thì có một người đột nhiên đi tới trước mặt anh rồi ra hiệu với anh và nói nhỏ: “Đi theo tôi.”
Bạch Kiên Cường khẽ rùng mình một cái, vô ý thức quan sát bốn phía xong đi theo người nọ, quay người ra khỏi ký túc xá, người nọ đi thẳng ở phía trước, đi đến một góc hẻo lánh của công trường, rồi mới dừng lại quay người nhìn qua Bạch Kiên Cường.
“Tôi không biết anh.” Bạch Kiên Cường hoảng sợ nói.
“Tôi biết anh là đủ rồi, Bạch Kiên Cường, nếu anh đã gia nhập con chuột, thì phải làm việc vì con chuột. Cả ngày hôm nay sao anh không hành động?”
Bạch Kiên Cường trầm ngâm nói ra: “Xin Vua Chuột yên tâm, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng hôm nay tôi không có cơ hội tiếp xúc với mục tiêu, thực sự không có cách nào.”
“Không có cách? Anh nghĩ ra là được! Cơ hội? Do bản thân tạo ra.”
“Vâng, tôi đã biết.” Bạch Kiên Cường khẩn trương nhìn xung quanh.
“Tốt, anh phải nhớ kỹ, anh chỉ có thời gian năm ngày, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, thì anh có khả năng không nhìn thấy vợ con mình nữa đâu.” Người nọ khoát tay, Bạch Kiên Cường vội vàng rời đi.
Một màn này đã bị Tiết Phi nhìn thấy rõ ràng từ xa.
Anh có thể nhìn thấy Bạch Kiên Cường luôn luôn trong trạng thái khẩn trương!
Với kinh nghiệm phong phú như Tiết Phi, không định làm phiền Bạch Kiên Cường mà quyết định đi theo người đàn ông đội mũ thần bí kia.
Anh không biết gã đàn ông đội mũ nói gì với Bạch Kiên Cường, nhưng theo bản năng của bản thân, anh cảm thấy bộ dạng người này quá mức bất thường! Căn cứ trong khoảng thời gian nhạy cảm này, Tiết Phi quyết định báo cáo chuyện này cho Diệp Vô Phong biết.
“Hư? Cậu gửi vị trí cho tôi, tôi tới ngay lập tức!” Diệp Vô Phong nghe thấy chuyện này cũng cảnh giác hơn, quyết định tự mình đi xem.
Gã đội mũ có tính cảnh giác rất mạnh, sau khi rẽ qua một con phố, gã liền cảm giác được Tiết Phi theo dõi, gã dội mũ trở nên khẩn trương.
Diệp Vô Phong cùng Mã Võ đi một con xe máy bình thường, lúc tới gần họ đã thấy Tiết Phi.
“Ngài Diệp, gã đội mũ đang ở phía trước!” Mã Võ nhanh chóng phát hiện mục tiêu.
“Ừ, cậu dừng xe lại đi, chúng ta cùng đi qua đó.” Diệp Vô Phong xuống xe, làm bộ lãnh đạm, chậm rãi tới chỗ gã đội mũ.
Mã Võ dừng xe ven đường, tiện tay ném chìa xe khóa cho Tiết Phi, sau đó kề vai sát cánh với Diệp Vô Phong, cười cười nói nói, nhưng vẫn chú ý tới hành động của gã đội mũ.
Mã Võ tin tưởng, có ngài Diệp ở đây, gã đội mũ có chạy bằng trời.
Gã đội mũ đi ở phía trước một đoạn, thì phát hiện ra Tiết Phi không theo dõi gã nữa! Gã buồn bực quan sát người xung quanh, cũng không tìm thấy ai khả nghi.
Thì ra, Tiết Phi đã trở về theo dõi Bạch Kiên Cường, anh muốn nhìn xem Bạch Kiên Cường có tiếp xúc với người khác hay không.
Kỹ thuật theo dõi của Diệp Vô Phong đương nhiên người bình thường không sánh được, với trình độ của gã đội mũ, căn bản không thể phát hiện Diệp Vô Phong theo dõi mình.
Sau khi lần theo hai ba trăm mét, anh xác định gã đội mũ có ý xấu trong lòng!
Anh phối hợp với Mã Võ, tách nhau ra, chỉ cần chú ý đuổi kịp tốc độ của anh là được.
Gã đội mũ phía trước cảm thấy mình đã thoát khỏi theo dõi thì tảng đá đè nặng trong lòng cũng được vất xuống.
Loại người như gã một khi bị lộ tung tích, kết quả chính là đối diện với cái chết. Bởi vậy vừa rồi gã đội mũ mới khẩn trương cực độ, may mắn nguy hiểm đã được giải trừ.
Gã đội nón đi qua vào mấy nhà hàng, rồi đi ra từ cửa sau, sau khi cảm giác mình an toàn rồi mới cưỡi xe đạp chạy đi.
Gã không biết gã di chuyển loạn như thế, càng khiến Diệp Vô Phong quyết tâm theo dõi gã, vì vậy, hình ảnh của gã rơi vào tầm ngắm của lực lượng bảo vệ hòa bình của Diệp Vô Phong, Mã Võ gọi anh em mình tới, ở xung quanh bày ra thiên la địa võng, dù gã có xuất hiện ở đâu cũng có người ngầm theo dõi gã.
Đặc biệt ở những nơi cao, còn có lực lượng cầm kính viễn vọng, báo cáo hướng đi của gã đội mũ cho mọi người bất cứ lúc nào.
Gã đội mũ về nhà, cùng bạn gái vận động vui vẻ một lúc rồi yên tâm đi ngủ.
Ngày hôm sau gã đúng giờ rời giường, đi dạo bên ngoài chung cư, sau đó ngồi dưới một cái ghế đá nào đó vài phút, tay gã sờ hướng bên dưới ghế đá! Diệp Vô Phong dù cách gã hơn hai mươi mét cũng nhìn thấy rõ ràng.
“Haha, cá lớn!” Diệp Vô Phong rất hưng phấn, dặn dò mọi ng theo dõi không được tới gần gã đội mũ và phái người điều tra danh tính hiện giờ của gã.
Lưu Hồng Giang, nam, ba mươi tám tuổi, kinh doanh dịch vụ ăn uống, có một số tài sản nhất định, khách sạn giao cho người quản lý chuyên nghiệp quản lý, còn bản thân nhàn rỗi, hiện tại đã ly hôn, bao dưỡng một cô gái làm ở hộp đêm làm bạn gái.
Bất kể tính chất công tác hay quan hệ thì Lưu Hồng Giang cùng Bạch Kiên Cường không hề có bất kỳ liên quan gì với nhau.
“Thú vị! Nhìn qua người này khiến Bạch Kiên Cường gặp phiền phức không nhỏ.” Diệp Vô Phong càng điều tra, càng cảm thấy có gì mờ ám trong đây!
Đương nhiên, tại công ty Hoa Cường, Bạch Kiên Cường không hề hay biết về việc mình đã được bộ phận bảo an ‘chăm sóc’ đặc thù, bàn làm việc của anh cũng phải chịu sự gi9ám sát và thăm dò đặc biệt, bất kỳ hành động mờ ám nào của anh cũng bị nhân viên bảo an cẩn thận chú ý, đương nhiên những người này sẽ quan sát một cách bí ẩn.
Bạch Kiên Cường phải tăng nhanh tốc độ của mình! Nếu không, người vợ đáng yêu, đứa con ngây thơ của anh sẽ thực sự biến mất khỏi thế giới này! Đây là nỗi đau không thể chịu đựng được của anh.
Cuộc sống hạnh phúc đã trở thành sự nỗi lo lớn nhất của anh.
Bạch Kiên Cường lại đến văn phòng của Bạch Nhạn Phỉ báo cáo c0ông tác.
Bạch Nhạn Phỉ xem bản báo cáo cực kì chăm chú, đúng thời điểm này, Bạch Kiên Cường đã có cơ hội, tay trái dấu phía dưới, tay phải chuẩn bị độc dược đổ vào cốc nước của Bạch Nhạn Phỉ.
“Giám đốc Bạch, bản báo cáo lần này của anh làm tốt lắm.” Bạch Nhạn Phỉ để bản báo cáo xuống: “Anh có thể gửi bản điện tử cho tôi.”
“Vâng, tổng giám đốc Bạch, để tôi về gửi cho ngài.” Trái tim Bạch Kiên Cường đập mạnh đến nỗi muốn nhảy ra ngoài.
“Ừ, anh đi đi!” Bạch Nhạn Phỉ xua tay, ý bảo anh có thể đi ra, sau đó cầm lấy cốc nước.
“Cốc cốc.” Có tiếng gõ cửa: “Tổng giám đốc Bạch, có người tìm cô.”
“Mời vào.” Bạch Nhạn Phỉ nói.
Bạch Kiên Cường tranh thủ thời gian rời khỏi đây, sau đó anh chợt nghe đến âm thanh kinh hoảng của nhân viên an ninh: “Tổng giám đốc Bạch! Ngài làm sao vậy? Ngài bị bệnh sao? Tôi lập tức gọi xe cứu thương cho ngài!”
Bạch Kiên Cường chẳng quan tâm tới hậu quả mình tạo ra, anh phải rời khỏi công ty Hoa Cường ngay lập tức, nếu không, anh sẽ trở thành người có hiềm nghi lớn nhất!
Cho tới hiện tại, người bảo an kia cũng có thể bị liệt vào danh sách tình nghi.
Anh đi tới cửa công ty Hoa Cường, đi thẳng tới chiếc xe của mình, bỗng nhiên Mã Võ theo hắn ra xe, vòng vo đi ra: "Ô? Giám đốc Bạch, anh muốn đi đâu?”