Cái còng ở trên tay Diệp Vô Phong không biết đã được mở ra từ lúc nào? Đại Cẩu thì trúng đòn nghiêm trọng, kêu lên một tiếng thật thảm rồi bị quăng ra xa 7 - 8 mét, sau đó thấy anh ta không cử động được nữa. Thật sự không hiểu cái còng trên tay Diệp Vô Phong biến mất bằng cách nào? Lúc này đây, Diệp Vô Phong đang ôm Lâm Thư m run rẩy trong lòng mình. Còn năm tên côn đồ cao lớn kia vừa thấy Đại Cẩu ngã ra chưa kịp ổn định tinh thần thì mỗi tên đã phải nhận một cái đạp từ Diệp Vô Phong.
Lâm Thư m nửa tỉnh nửa say, bị tình cảnh vừa rồi dọa sợ, cả người như mềm nhũn tựa vào Diệp Vô Phong thở gấp huhu: “ Vô Phong, hù chết em rồi.”
Diệp Vô Phong mỉm cười, ôm Lâm Thư m nói: “Thư m à, có anh ở đây, em cứ yên tâm, không ai có thể làm hại em!”
Vừa dứt lời, Diệp Vô Phong quay qua hét với Lâm Thi Mộng: “Thi Mộng, cô còn không nhanh đến đây giúp đỡ chị m của cô.”
Lâm Thi Mộng nhanh chóng đồng ý, khi đi đến bên Diệp Vô Phong, cô liền đi một vòng đến bên Phùng Đại Hổ. Lúc này cô mới hiểu rõ hắn ta chính là thằng cầm đầu. “Khốn khiếp! Dám làm chuyện xấu này.” Vừa chửi rủa cô ta vừa nhấc chân giẫm mạnh vào mặt Phùng Đại Hổ.
Ai ngờ, lúc này một sự việc ngoài ý muốn đã xảy ra, Phùng Đại Hổ vừa bị Diệp Vô Phong làm trọng thương đột nhiên lách người qua. Sau đó, hắn ta ôm lấy chân Lâm Thi Mộng. Cô ta hét lên một tiếng rồi té ngã xuống đất.
Phùng Đại Hổ bị Diệp Vô Phong đá một cú khiến miệng chảy máu rất nhiều nhưng Lâm Thi Mộng quá vô tình lại đi qua người hắn ta. Hắn ta cắn chặt răng cố chịu vết thương bám trụ vào đùi cô ta và rút từ trong áo ra một con dao găm. Con dao đen phát ra ánh sáng ép sát vào đùi Lâm Thi Mộng hung tợn nói: “ Diệp Vô Phong đây là mày ép tao, con dao này đã tẩm đầy thuốc độc loại mạnh, hẹn gặp lại lúc mày đi nhặt xác người đẹp này.”
Diệp Vô Phong như thế nào cũng không ngờ sẽ có tình huống thay đổi đột ngột như này, anh âm thầm trách Lâm Thi Mộng quá sơ ý. Cô chạy nhanh một chút thì có phải được không, làm chuyện vô bổ này làm gì?
Anh cố gắng nhìn kỹ lạ, thì thấy con dao của Phùng Đại Hổ đang phát ra thứ ánh sáng xanh dưới ánh trăng mờ ảo, rõ ràng là đã ngâm qua nước thuốc.
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Vô Phong trùng xuống, với tình hình trước mắt, nếu anh nhào đến cứu cô ta thì Phùng Đại Hổ sẽ đâm con dao này vào cô ta.
Anh hoàn toàn không có hiểu biết gì về độc tính của con dao này, đặc biệt là bản thân cô ta cũng không có nội công để tự giải độc. Nơi đây cách thành phố ít nhất cũng một đoạn đường, cũng không kịp đi đến bệnh viện, Lâm Thi Mộng rất có thể sẽ bị phát độc rồi bỏ mạng nửa đường.
“Chết tiệt! Tên khốn này, thật quá gian xảo mà.” Chính anh cũng không dám làm liều mà thầm tính toán cách để đối phó.
“Diệp Vô Phong, thằng nhãi nhà mày cũng quá độc ác. Nhưng nếu mày hứa thả tụi tao đi thì sẽ không làm khó dễ con nhỏ này.” Phùng Đại Hổ tính toán là anh hùng thì cũng có thể chịu thiệt trước mắt, trốn thoát trước đã rồi tính tiệp. Nhưng Lâm Thi Mộng lại không bị Phùng Đại Hổ hù dọa, lúc đầu cô ta bị Phùng Đại Hổ nắm lấy cổ chân thì giật muốn bay màu, nhưng cũng phát hiện được lực mà Phùng Đại Hổ dùng để nắm chân cô thật rất yếu ớt, không những thế miệng còn đang chảy máu, có thể thấy vết thương không hề nhỏ. Sức lực kia của hắn ta nắm như vậy chẳng phải là đang nói cô ta có thể bất cứ chạy được bất cứ lúc nào sao.
Chỉ là khi hắn ta nói con dao có độc làm cô ta hơi sợ hãi. Nhưng, sau này suy nghĩ khác, có thể Phùng Đại Hổ làm vậy chỉ để dọa cô ta, bà đây tuyệt đối không thể nghĩ không thể để mày có thể tùy ý lợi dụng làm yếu để uy hiếp người khác! Một luồng sức mạnh dâng đến não, cô ta dùng hết sức lực của mình lấy chân kia đạp mạnh vào đầu Phùng Đại Hổ. Cú đạp này đã làm đầu óc hắn ta xoay vòng vòng hết 49 ngày mà hơi thả lỏng ra. Chỉ trong nháy mắt, Lâm Thi Mộng đã chạy khỏi.
Phùng Đại Hổ theo bản năng mà quơ tay lên, con dao găm trong tay cũng theo đó quẹt nhẹ vào chân trái của Lâm Thi Mộng. Lúc này, cô ta chỉ thấy hơi đau, như bị ong đốt. Cùng lúc đó, Diệp Vô Phong phóng đến, đạp mạnh vào tay cầm dao của hắn, dùng sức vặn một cái, xương bể nát. ngôn tình sủng
Phùng Đại Hổ phát ra một tiếng rên rỉ, sau đó đau đến ngất đi. Diệp Vô Phong đỡ lấy Lâm Thi Mộng, quan tâm hỏi: “Thơ Mộng, cô không có sao chứ?”
Vẻ mặt cô ta tái nhợt nói: “Tôi không sao, chỉ là bị cái thằng này...quẹt phải một nhát.”
Diệp Vô Phong bị sốc, chuyện anh lo lắng nhất vậy mà vẫn xảy ra: “ Cô bị thương ở đâu? Mau đưa cho tôi xem.”
Vẻ mặt Thị Mộng hơi bất ổn, cô ta nghĩ nghĩ rồi nói: “ Không. Không sao cả... tôi không có đau.”
Diệp Vô Phong lấy chìa khóa còng tay từ thằng Tư, nhanh chóng mở còng tay cho Lâm Thi Mộng, rồi nói: “Thi Mộng, cô kiên trì chút nữa. Tôi dọn dẹp đám khốn nạn này trước, rồi sẽ giúp cô trị thương.” Diệp Vô Phong tức giận ngút trời, anh nhấc Phùng Đại Hổ lên như con gà, rồi ném chung chỗ với mấy con gà con kia, sau đó đi tìm một sợi dây thừng buộc bảy người vào một chỗ giống như bó châu chấu vậy.
“Diệp Vô Phong, mày muốn làm gì? Giết người diệt khẩu sao?” Phùng Đại Hổ cười ác độc hỏi.
Diệp Vô Phong cười nhạt nói: “Lũ khốn nạn như tụi bây chính là những tên cướp của, không xem pháp luật ra gì, nay tao thay trời mà dạy dỗ tụi bây một chút.” Dứt lời, anh xách cả chuỗi thịt châu chấu đến bên vách đá, sau đó đạp Đại Cẩu ra. Đại Cẩu treo lơ lửng ở vách đá, phía dưới là vực sâu không đáy. Lúc này anh ta sợ đến mức thét lên: “Diệp Vô Phong, chẵng lẻ mày còn dám giết tụi tao sao?”
Diệp Vô Phong lấy một sợi dây rồi trói cả nhóm bảy người vào vách đá sau đó đầu dây còn lại thì buộc vào một thân cây bên mép vực. Anh đứng nhìn cả bảy người bị buộc thành châu chấu, cười lạnh nói: “Tao lười tự tay giết tụi bây. Thôi thì tụi bây cứ ở đây mà tự suy nghĩ đi. Nhưng mà, đừng có nghĩ đến chuyện bỏ trốn cũng đừng bao giờ nghĩ đến chuyện muốn giãy dụa, nó mà đứt thì cho dù tụi bây có tỉnh lại cũng đã vô ích rồi.”
Nhìn xuống dưới thì là một màu đen không thấy đáy, nếu mà té xuống một cái thì kết quả chỉ có một là thịt nát xương tan. Mấy tên bị sợ tới mức gào khóc thảm thiết, chỉ có Phùng Đại Hổ vẫn cố kìm nén mà không tỏ ra yếu thế. Nhưng những mấy thằng côn đồ khác đã sớm sợ tới mức đái trong quần.
Đại Cẩu ở dưới cùng nói lớn: “Diệp Vô Phong, mày đừng có mà mất dạy! Hơn 30 năm ở Hà Đông, 30 năm Hà Tây, hôm nay ông nội đây mà không chết thì sớm muộn gì cũng sẽ giết chết mày...” Đang chửi bới, bỗng anh ta cảm nhận có luồng nước nóng trên đầu, hơn nữa của có mùi tanh truyền đến. Anh ta hét to: “Mẹ kiếp, thằng nào sợ tới mức đái trong quần thế? Anh Đại Hổ, đừng nói là anh đó nhé?”
Đại Hổ ở phía trên Đại Cẩu oan ức nói: “Con mẹ mày Đại Cẩu, việc này đâu phải muốn là sẽ kiềm chế được. Ông đây cũng bị tưới một đầu đây, hừ! Chết tiệt!”
Bốn tên côn đồ ở phía trên Đại Cẩu và Phùng Đại Hổ đã bị dọa sợ tè ra quần người còn lại thì cũng đã ngất đi.
Diệp Vô Phong lo sợ Đại Cẩu và Phùng Đại Hổ không hứng đủ nước, bèn chịu thiệt chút mà cởi dây nịt ra rồi hòa mình vào thiên nhiên. Giải tỏa xong, Diệp Vô Phong chỉnh sửa lại dây nịt rồi đi kiểm tra tình trạng hai người phụ nữ. Lúc này, Lâm Thư m đã nửa tỉnh nửa say, nằm trên mặt đất khép hờ mắt, giống như là ngủ, chỉ là say rượu, coi như không có gì nghiêm trọng.