Gia chủ Vương gia và Chu gia dẫn theo hai ba tên thủ vệ, hoảng hốt đi đến huyện nha.
Khi bọn họ rời khỏi phủ đệ, chúng mới nhìn thấy thảm cảnh trên con phố dài, trong lòng cũng hoảng sợ vì độ tàn nhẫn của La Hồng.
“Cái này … cái này La Hồng, hắn thực sự giết đến điên luôn rồi!”
Hai vị gia chủ đối mặt với xác chết phơi đầy đất, lấm bấm rồi hoảng hốt chạy vội tới hướng huyện nha.
Vừa bước vào huyện nha, hai vị gia chủ liền gào khóc.
Gia chủ Vương gia cầm lấy gậy gổ, đánh mạnh vào trống đỏ.
Đánh trống minh oan!
“Lưu đại nhân, cứu chúng ta với!”
“La Hồng La phủ giết tới đỏ cả mắt, tối hôm qua, hắn đã tàn sát cả Triệu phủ, hòm nay hắn lại giết cả trăm người trên đường phố. Hiện giờ, hắn lại còn muốn diệt hai nhà chúng ta … vô cùng tàn bạo, giết người thành tính! Cầu xin Lưu đại nhân xuất binh trấn áp đầu!”
Đúng là ác nhân lại cáo trạng trước.
Cũng có không ít dân chúng đang đứng xung quanh huyện nha, nghe vậy thì lập tức nhao nhao tụ đến.
Dân chúng xì xào bàn tán, hiện tại ba gia tộc giàu có nhất huyện An Bình đang đấu đá với nhau, khiến toàn bộ tình hình huyện An Bình trở nên xáo trộn.
Bây giờ, bọn họ quả nhiên đã làm ầm tới huyện nha rồi!
Vụ hành hung trên đường phô’ của La Hồng chỉ mới xảy ra không lâu, những người kể chuyện trong quán trà, thanh quan nhân trong Thanh lâu đã bắt đầu biên soạn nó thành kịch.
Mọi người tự nhiên cũng vui vẻ xem náo nhiệt.
Huyện nha sẽ đưa ra phán quyết như thế nào?
Nghe hai vị gia chủ khóc lóc kể lể khá đáng thương, dân chúng đều cảm động lây, họ chỉ cảm thấy Lạc Hồng công tử hung ác như một kẻ sát nhân.
Trong lòng rất nhiều người tràn ngập căm phẫn, cũng đồng thanh hô to, muốn huyện lệnh đại nhân đòi lại còng đạo, không thể để tên sát nhân ung dung ngoài vòng pháp luật được!
Dù sao, việc La Hồng giết người đã rõ như ban ngày.
Đại Hạ, vẫn còn có luật pháp!
Tùng tùng tùng…
Mặt đất khẽ rung lên.
Trong nha môn, đám bộ khoái đeo đao bên hông, cầm một cây gậy màu đỏ son trong tay, chậm rãi bước ra khỏi căn phòng bên cạnh nha môn.
Sắc mặt bộ đầu lạnh lùng uy nghiêm, bàn tay có đầy vết chai cầm chặt gậy, khí huyết trên người thu phóng tự nhiên. Thân là người của triều đình, nên hắn ta cũng là nhập phẩm Võ tu, hắn liếc mắt lườm hai vị gia chủ đang khóc nức nở, quỳ dưới công đường, rồi cười lạnh.
Lưu huyện lệnh từ thiên sảnh đi ra, vẻ mặt lạnh lùng, sau khi ngồi ở trên còng án, hai tên thư lại đi theo liền chia ra đứng hai bên.
Bầu không khí có mấy phần ngưng trọng, đè nén khiến cho người ta hít thở không thông.
Đám dân chúng đứng ngoài huyện nha, lúc đầu hô hào muốn huyện lệnh chủ trì công đạo, bắt La Hồng về quy án, nhưng sau khi họ nhìn thấy mặt Lưu huyện lệnh thối như ai thiếu nợ mấy trăm bạc ròng liền lập tức ngừng la lớn, không dám lên tiếng.
Gia chủ Vương gia và Chu gia quỳ mọp trên công đường.
Họ cảm thấy bầu không khí không đúng cho lắm.
Bọn họ ngẩng đầu, nhìn Lưu huyện lệnh lạnh lùng, mở miệng muốn nói gì đó.
Tuy nhiên, Lưu huyện lệnh không cho bọn họ một cơ hội nào cả, ông ta nắm chặt lấy kinh đường mộc vỗ mạnh.
“Làm càn!”
Hai vị gia chủ lập tức run rây.
Gia chủ Vương gia thầm câm thấy không ổn, có dự cảm sắp xảy ra chuyện!
“Người đâu, bắt hai kẻ này xuống dưới!”
Lưu huyện lệnh buông kinh đường mộc xuống, giơ tay chỉ, quát lên.
Trong hai hàng bộ khoái đứng thẳng tắp hai bên, lập tức có hai người bước ra, giơ gậy mộc đỏ lên, đè lên hai vị gia chủ.
“Ác nhân mà còn dám đi cáo trạng trước, các ngươi có bản lĩnh thật đấy!”
“Các ngươi thật sự coi bản quan là kẻ ngu muội phải không? Đối với chuyện xảy ra trong huyện An Bình, ta hoàn toàn không biết gì cả hay sao?”
Dưới tấm biển Minh Kính nơi cao đường, Lưu huyện lệnh nở nụ cười nhạo, giận dữ phất tay áo.
“Tại sao La Hồng lại giết người ở Triệu phủ, các ngươi không biết sao?”
“Tại sao La Hồng lại hành hung bên đường, các ngươi không biết sao?”
“Tại sao La Hồng truy sát các ngươi, các ngươi vẫn không biết ư?Ị”
Lưu huyện lệnh giận đập kinh đường mộc, lưỡi giống như nở hoa sen, õng ta hỏi liên tục ba vấn đề, khiến cho gia chủ Vương gia và chu gia ngơ ngác.
Tình huống gì thế này?!
“Ngay vừa rồi, các ngươi còn tới phủ nha, dùng vật phẩm dung tục để hối lộ bản quan! Quả nhiên là gan to bằng trời!”
“Các ngươi tưởng rằng có thể đùa bỡn tất cả mọi người trong lòng bàn tay hay sao?”
“Ngẩng đầu lên và xem những gì được viết trên tấm biển đi! Minh Kính Cao Huyền (Gương sáng treo cao)!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!