Trong thành phủ Giang Lăng.
Mỗi một khách giang hồ đều câm như hến trốn ở trong phòng, sợ hãi nhìn chằm chằm đại chiến của cao phẩm ở cửa thành.
Nguy Thiên Tuế đối đầu Viên Thành Cương và Tư Đồ Vi, thống lĩnh phủ quân đang chiến đấu với rất nhiều Nhị phẩm... Trận giao phong ở mức độ thế này, đối với phủ Giang Lăng trước giờ vốn chỉ thịnh hành ca từ thi phú, tầm hoa vấn liễu mà nói, chính là lần đầu tiên xuất hiện.
Mà trận chiến đấu ở bên ngoài thành cũng khiến cho không ít khách giang hồ lờ mờ đoán ra được chút bí mật.
Nhưng chủ yếu vẫn là âm thanh tức giận gầm thét của thống lĩnh phủ quân vang vọng toàn thành, ai mà không biết chứ.
Bên trong trà lâu của phủ Giang Lăng.
Triệu Đông Hán mồ hôi nhễ nhại chen chúc ở bên cạnh rất nhiều khách giang hồ, hắn ta không dám ló đầu, dù sao bên ngoài cũng đang vô cùng hỗn loạn.
Không ít cao thủ Nhị phẩm coi thường sinh mệnh, trực tiếp đụng chết không ít khách giang hồ, điều này làm cho trong lòng họ tràn đầy căm phẫn.
Mà Triệu Đông Hán nghe thấy tình hình bên ngoài thì cả người càng run rẩy, khuôn mặt không ngừng vặn vẹo, vết sẹo hình con rết đang run rẩy.
"Khinh người quá đáng!"
"Tại sao lại ức hiếp người như vậy?! Công tử đã làm sai điều gì?!
Tại sao lại ức hiếp công tử như vậy?!"
Điều động một vạn quân đến để giết công tử, công tử... Là kẻ thù của thái tử sao?! Công tử là đại ma đầu tội ác tày trời sao?!"
Đôi mắt Triệu Đông Hán đỏ bừng, tràn đầy không cam lòng, tràn đầy không cam lòng.
Trong trà lâu, không ít khách giang hồ nghe thấy lời nói kích động của Triệu Đông Hán kích thì đều thở dài.
"Rốt cuộc là tại sao? Rốt cuộc là La Hồng công tử phạm tội gì?"
"Phạm tội gì? Chỉ có thể nói là đầu thai sai chỗ thôi, nếu như La công tử không phải người của La gia thì sao lại có sự chèn ép và truy sát như thế này chứ..."
"Thái tử ở Đế Kinh muốn đối phó với La gia, La Hồng công tử biểu hiện quá ưu tú làm cho thái tử dù có trực tiếp trở mặt cũng muốn giết hắn..."
Cho dù là như thế thì vẫn có người vô cùng không cam lòng.
"Phi! Có bản lĩnh thì gây phiền phức với La Nhân Đồ ấy, tại sao lại gây phiền phức với La công tử?"
"La Hồng công tử là một người tốt như vậy, nghe nói hắn chuyên giết tà tu, là tấm gương cho chính nghĩa và là khắc tinh của tà tu, người chuyên vì dân trừ hại tại sao lại gặp tai ách như vậy chứ?"
"Thái tử là điên rồi sao?! Nghe nói thái tử được phong làm thái tử đã mấy chục năm rồi nên có thể là thật sự bị điên rồi"
Từng khách giang hồ nhỏ giọng thì thầm.
Bây giờ, ở cửa thành phát sinh trận đại chiến của Nhất phẩm, cường giả không có tâm trạng chú ý đến chỗ này, vậy nên đám khách giang hồ nói chuyện với nhau cũng lớn mật hơn rất nhiều.
Cùng lúc đó.
Quế Hương Lâu.
Sở Thiên Nam cảm ứng được đại chiến bùng nổ ở ngoài thành, lập tức liên tục lui về sau mấy bước.
"Điên rồi! Hạ Cực hoàn toàn điên rồi!"
"Rốt cuộc trong đầu hắn đang nghĩ gì?! Để quân của phủ Giang Lăng đến giết La Hồng... La Hồng là ai chứ? Con trai của La Nhân Đồ, cháu của Trấn Bắc Vương, ngươi cho rằng đó là thái tử của }?
nước kẻ thù, hoặc là một tên nói dõi của bọn trộm cướp sao?
Sở Thiên Nam đoán được Ngụy Thiên Tuế sẽ có sẵn hậu chiêu ở ngoài thành.
Có lẽ là một Nhất phẩm hoặc cũng có lẽ là mấy Nhị phẩm.
Nhưng mà...
Ai có thể nghĩ tới lão ta lại điên cuồng đến nỗi vận dụng một vạn quân của phủ Giang Lăng?!
Giết một Ngũ phẩm mà ngươi lại đặc biệt vận dụng một vạn phủ quân?
Đầu óc bị cửa kẹp rồi sao?
Sở Thiên Nam không thể lý giải được, nhưng mà hắn ta biết... xảy ra chuyện lớn rồi.
Bây giờ chỉ còn cách đại thọ của Trấn Bắc vương có mấy ngày.
Kết quả thái tử lại làm loại chuyện như thế này.
Lão Hoàng cũng hít vào mấy ngụm khí lạnh, thật sự là xảy ra chuyện lớn rồi.
"Lão Hoàng, về Đế Kinh, chúng ta phải nhanh chóng quay về, nếu như không quay về... Bản hầu gia sợ là sẽ không thể nào ra khỏi ?
" phủ Giang Lãng "Mẹ kiếp! Hạ Cực thật sự là làm loạn mà!"
"Hắn ngồi ở chức thái tử lâu quá nên đầu óc hỏng rồi sao?"
Sở Thiên Nam mắng to.
Lúc này, Sở Thiên Nam quả thực cũng tức tới mức chửi đổng.
Hắn ta không đoán được thái tử muốn làm gì, hắn ta thấy thái tử giống như kẻ điên, vì trả thù La gia mà không màng gì hết, chuyện gì cũng có thể làm được!
Không quan tâm gì tới đại thế và quy tắc!
Lão Hoàng khẽ gật đầu, vội vàng giơ tay lên xóa vết phấn bột nước ở trên mặt.
Lão và Sở Thiên Nam cùng đi ra khỏi Quế Hương Lâu.
"Tiểu hầu gia, nếu như La Hồng không chết...Vậy phải làm sao bây giờ?"
Lão Hoàng bỗng nhiên thầm nghĩ.
Sở Thiên Nam nhìn lão: "Nghĩ gì thế? Dù cho La Hồng có chết hay không thì cũng không còn quan trọng nữa rồi!"
"Thật sự tưởng rằng La gia là quả hồng mềm dễ bóp hay sao?"
"Nếu như Hạ Hoàng bệ hạ không xuất quan, Đại Hạ... rất có thể sẽ hoàn toàn rối loạn!"
Nói xong những lời này, Sở Thiên Nam bỗng nhiên liếc nhìn lão Hoàng.
Hai người đều khẽ giật mình.
Nghĩ đến một khả năng, nhưng mà càng nghĩ lại càng kinh khủng, hai người lại lắc đầu.
Sau đó không tiếp tục để ý tới tình hình chiến đấu ở bên ngoài cửa thành Giang Lăng nữa, mặc kệ kết quả như thế nào họ cũng không để ý.
Lão Hoàng dẫn Sở Thiên Nam phá không đi về một hướng khác của phủ Giang Lăng, rời khỏi phủ thành.
Ở bên ngoài thành.
Hoàng Siêu trốn ở trong rừng rậm, tìm gần như muốn trào lên cổ họng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!