Những sợi tóc bạc đập vào không khí, trong mỗi sợi tóc dường như đều ẩn chứa kiếm khí sắc bén, cắt từng bọt nước rớt xuống.
Nước hồ rơi lên nửa mặt nạ của hắn từ từ chảy xuống.
Ở dưới mặt nạ ấy là đôi mắt lạnh băng vô tình, dường như cả đất trời đều mờ mịt.
Đây là đôi mắt như thế nào ưt Đây dường như là đôi mắt vô tình nhất mà Ngô Thanh Sơn từng gặp qua.
Kiếm khí kích động phóng ra.
La Hồng hoàn hảo không tổn hao gì, thật ra cũng không phải thật hoàn hảo không tổn hao gì, bạch sam trên người hắn đã phủ kín vết kiếm, còn có những điểm máu lan ra như hồng mai nở rộ trong trời tuyết.
Tóc bạc tùy ý bay bay trong màn mưa to giàn giụa, La Hồng nhìn chằm chằm Ngô Thanh Sơn, đôi mắt ấy như đang nhìn một người chết.
Vụt !
Bỗng nhiên, đôi mắt Ngô Thanh Sơn co lại, gã phát hiện ra thân ảnh của La Hồng dưới màn mưa to đã biến mất.
Lông tơ Ngô Thanh Sơn dựng ngược.
Bỗng gã nâng kiếm lên, một con thanh xà kiếm khí rít gào lao ra, chém một đạo hắc ảnh bên người gã thành mảnh vụn.
"Cái bóng?"
Ngô Thanh Sơn hít một hơi.
Sắc mặt của mọi người ngưng trọng.
"Vậy mà vẫn chưa chết......
Rốt cuộc người này là quái vật gì vậy?!
Rõ ràng Ngô Thanh Sơn gã đã nắm được thời cơ tốt nhất, dùng một chiêu đắc thủ trước La Hồng, cứu thiếu các chủ Phi Lưu Kiếm Các Dư Tam Xuyên đang bị thương nặng trong nháy mắt, ra tay thời điểm đắc ý nhất .......
Đừng nói đến dưới Nhị phẩm, cho dù có đổi lại thành Nhị phẩm cũng phải chết.
Thế mà La Hồng lại chặn lại được!
Nước Hồ hóa thành nước mưa, khiến cho tầm nhìn chung quanh của Ngô Thanh Sơn trở nên vô cùng mơ hồ.
Kiếm niệm của gã mọc thành cụm, gã vô cùng cảnh giác mà phong tỏa mỗi tấc quanh thân, gã điều động sức lực thiên địa để Gã đã biết đến thuật pháp đạo môn Di Hình Hoán Ảnh xuất quỷ nhập thần của La Hồng.
Cho nên, gã sẽ không cho La Hồng cơ hội.
"Không thể đánh lén là được rồi, nếu đánh nhau chính diện ......
Hắn không thể nào là đối thủ của ta."
"Ta là kiếm khách Ngô gia, sử dụng Ngô gia Kiếm Tàng, đứng thứ 15 trên Huyền Bảng Đại Sở ......"
Ngô Thanh Sơn lạnh lùng quan sát bốn phía, rất bình tĩnh, cực kì bình tĩnh.
Nếu không nắm chắc, gã sẽ không ra tay giết La Hồng.
Nếu đã ra tay, gã tự nhiên cũng tính đến tình huống ám sát thất bại, đánh lén thất bại...... Vậy thì trực tiếp giết chết kẻ địch thôi.
Dù sao, thực lực của La Hồng cũng không theo kịp gã.
Dư Tam Xuyên mạnh sao?
Rất mạnh, nhưng Ngô Thanh Sơn nắm chắc phần có thể thắng y, thậm chí giết chết y.
Gã tin La Hồng giết Dư Tam Xuyên đã dùng hết át chủ bài mà hắn sở hữu. Màu sắc của kết tinh pháp lực lực trân quý vô cùng mà La Hồng nhận được từ Lục Địa Tiên Côn Luân Cung kia đã tiêu tán hết, vừa nhìn là biết hắn đã dùng sạch.
Nói cách khác, kỳ thật La Hồng giết Dư Tam Xuyên đã tiêu hao một lượng lớn pháp lực đạo môn, cho nên mới có thể đánh ra một chiêu lôi đình như thế, một chiêu đánh bại Dư Tam Xuyên.
Pháp lực kết tỉnh đã tiêu hao hết, La Hồng muốn bùng nổ một kiếm với uy thế giết Dư Tam Xuyên như vừa rồi sợ là rất khó.
Đây cũng là điểm Ngô Thanh Sơn tự tin.
Ngô Thanh Sơn đứng lặng trên mặt hồ, tròng mắt chuyển động, quan sát bốn phía.
Trong hộp kiếm của gã, kiếm lần nữa ra khỏi vỏ, treo ở bên người, che chở gã.
rầm rầm......
Nước mưa cọ rửa cả đất trời, đó là nước hồ mà Dư Tam Xuyên điều động lên trời cao, giờ phút này, đều giàn giụa rơi xuống.
Trong màn mưa xối xả, một đạo thân ảnh như quỷ mị.
Bỗng nhiên.
Cả người Ngô Thanh Sơn phát lạnh!
"Ố phía dưới!"
Ngô Thanh Sơn cúi đầu, phát hiện ra trong hồ nước có bàn tay đen nhánh như mực, nắm lấy hai mắt cá chân của gã.
Ngô Thanh Sơn quát chói tai, muốn phóng lên cao.
Nhưng, từng bàn tay lớn màu đen vươn lên từ trong hồ nước, như là vô số oan hồn trong vực sâu địa ngục đang vươn tay.
Khí thế ngất trời của gã cứng lại.
ầm ầm!!!
Mặt hồ nổ tạo lên một cột nước cao ngất trời, Ngô Thanh Sơn bị một lực mạnh mẽ kéo vào trong nước, không ngừng chìm xuống Ổ trong hồ nước, một mái tóc bạc bay bay như rong biển nhẹ nhàng chuyển động.
La Hồng mặc bạch y phiêu đãng, đeo mặt nạ Tà Quân, nở nụ cười với gã trong hồ nước.
Nụ cười kia, vừa tà khí lại nghiêm nghị.
Đôi mắt Ngô Thanh Sơn rụt lại, cơn rét lạnh dâng lên trong lòng, tiểu tử này...... quá cổ quái!
Trong hồ nước, La Hồng bay về phía gã.
Ngô Thanh Sơn đột nhiên khua kiếm xuống dưới chân, chém hết những bàn tay đen đang túm lấy chân gã.
Ừng ực.
Trong miệng gã phụt lên những bọt nước, tóc tai như tảo biển toán loạn, gã muốn chạy trốn khỏi đáy hồ, nơi này không phải là sân nhà của gã.
Động tác của gã trở nên vô cùng chậm chạp trong hồ nước, tình cảnh này rất bất lợi với gã.
Bỗng nhiên.
Ngô Thanh Sơn cảm thấy ở cổ gã có người đang thở ra.
La Hồng từ chỗ xa phóng tới đã biến mất, thay vào đó là một tà ảnh màu đen.
La Hồng ở phía sau gã!
"Thích âm nhân (1)?"
(Dùng thủ đoạn âm độc để hãm hại người khác.
Thanh âm trầm thấp, mang theo tiếng cười vài phần đè nén của La Hồng vang vọng bên tai Ngô Thanh Sơn.
Phụt!