Có thể đánh một trận với y, có lẽ chỉ có hạng hai Hoàng bảng sở Thiên Nam, cùng với hạng nhất Hoàng bảng được xưng là tiên nhân chuyến thế- Vân Trùng Dương.
Đương nhiên, người làm cho bọn họ khiếp sợ hơn vần là La Hồng.
Thế mà hắn thật sự giết được diều hâu Gia Luật Sách, khiến cho Gia Luật Sách tức giận phi thẳng lên trời.
Cuối cùng, còn không thể giết chết La Hồng, còn tiện nghi cho La Hồng lấy đi hồn ảnh của diều hâu bay đi mất!
Trong lòng Tiêu Nhị Thất sảng khoái như ngày tháng sáu được ăn một miếng dưa hấu lạnh!
Cảm giác tính kế cường giả thực sảng khoái.
Gia Luật Sách cao hơn gã cùng Ngô Mị Nương một phẩm, nhưng vẫn bị bọn họ tính kế!
Nhìn dáng vẻ phẫn nộ của Gia Luật Sách, Tiêu Nhị Thất vừa trốn vừa cười to phóng đãng trong màn mưa
Khóe miệng Ngô MỊ Nương cũng giương lên.
Ba người trốn chạy.
Chỉ đế lại con đường dài tràn đầy sát khí, cùng thi thế của diều hâu.
Ẩn nấp trong hẻm nhỏ.
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương trở về, hai người đều bị nước mưa xối,ướt đẫm.
Hơi thở vừa chuyến, không quan tâm đến nước mưa còn chảy tòng tòng trên người, hai người cùng nhìn về phía bên ngoài.
Máu mũi của La Hồng trào ra, hơi thở phì phò, từ trên trời nháy xuống, đi vào trong ngõ nhỏ.
“Thật điên cuồng.”
Tiêu Nhị Thất hưng phấn cười nói.
Ngô Mị Nương không nói gì, nhưng đôi mắt cũng lấp lánh không thôi, hiến nhiên, hành động lần này cũng khiến cho nàng rất hưng phấn.
Giữa ba người như đã có một loại ăn ý đã được bồi dưỡng từ lâu.
Không còn diều hâu trên trời, khá năng vị trí bọn họ bị bại lộ liền giảm đi rất nhiều.
Ba người im lặng không nói, khoanh chân ngồi, từng người bắt đầu điều tức.
Một trận chiến này làm cả ba đều bị thương.
La Hồng còn đỡ lấy lôi mâu của Gia Luật Sách, khí cơ trong cơ thể quay cuồng, kinh mạch đau đớn, kiếm khí của hắn hoàn toàn bị đánh tan, phản phệ vào thân thế hắn.
La Hồng vận chuyển uẩn Kiếm Quyết, thương thế rất nhanh được ổn định lại.
Bên kia, Ngô Mị Nương lấy ra một lọ đan dược, lấy một viên nhét vào trong miệng sau đó vứt bình ngọc cho La Hồng.
“Đây là đan dược chữa thương do luyện đan sư của Ngô gia Đại sở ta luyện chế, hiệu quả không tồi đâu.”
Ngô Mị Nương nói.
La Hồng gật đầu, cũng không cự tuyệt, lấy ra một viên nhét vào trong miệng, sau đó, ném bình ngọc cho Tiêu Nhị Thất.
Ngô Mị Nương cười xán lạn, La Hồng có thể không chút do dự nuốt đan dược mà nàng đưa cho hắn, việc này đại biểu cho sự tín nhiệm.
Sau khi kề vai chiến đấu, hiển nhiên mối quan hệ của ba người tiến thêm một bước.
Kế tiếp, trong phòng khôi phục lại sự an tĩnh, ba người đều phải chữa thương, nguyên khí thiên địa trong Thiên Cơ bí cảnh nồng đậm, trong quá trình chữa thương của bọn họ không ngừng có nguyên khí hội tụ.
Hơn nữa còn có đan dược phụ trợ, thương thế của ba người rất nhanh đã chuyến biến tốt đẹp.
Ong
Bỗng dưng, nguyên khí thiên địa đột nhiên đan chéo xung quanh thân thể La Hồng.
Phảng phất như những tia nắng chói chang, tựa hồ còn có tiên âm của tiên nhân Đạo gia đang tụng niệm.
Kiếm khí trên người La Hồng dao động kịch liệt, bạch sam toán loạn. Tại một khắc này, bình cảnh Thất phẩm thế kiếm mà hắn đã kẹt lại nhiều ngày, sau khi liều mạng một trận cùng Gia Luật Sách, rốt cuộc cũng bị phá vỡ.
Kiếm khí vận chuyển trong kinh mạch, vận chuyển thông qua Kiếm Khí Quyết, một vòng lại một vòng, kiếm khí không ngừng trở nên hùng mạnh hơn.
Từ nhỏ giọt từng nhịp cho tới bây giờ đã thành sõng nước chảy xiết!
Tu vi của La Hồng cũng rốt cuộc từ Thất phẩm Thế Kiếm, bước vào Lục phẩm Ngự Kiếm!
Kiếm khí bùng nổ, khiến cho Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương đang tu hành phái mớ mắt ra.
“Lục phẩm.”
Ngô Mị Nương nói.
Sắc mặt Tiêu Nhị Thất hơi cứng lại: “Hắn thế mà thật sự là Thất phẩm sao?”
Tiêu Nhị Thất cho rằng ít nhất La Hồng cũng là Ngũ phẩm, rất có thế gia hỏa này vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ.
Nhưng, hiện tại Tiêu Nhị Thất mới hiểu rõ, La Hồng thật sự là Thất phẩm.
“Trừ bỏ tu vi Kiếm đạo của La Hồng, hẳn là hắn còn tu hành thuật pháp khác, bản thân hắn có khí Chính Dương rạng rỡ, hơn nữa hắn còn là đệ tử của phu tử, hắn là có tu Nho đạo, hắn còn có thuật “Câu Linh Khiển Tướng”, hẳn có tu Đạo thuật, hắn tựa hồ còn có pháp tướng tinh thần của Phật môn .”
Ngô Mị Nương nói.
Nói xong, sắc mặt nàng cũng hiện lên vẻ cổ quái.
Gia hỏa này, làm sao lại có thể tu hành nhiều công pháp như vậy.
Thiên phú này cũng quá yêu nghiệt rồi, phải biết rằng thường nhân chỉ tu hành một loại công pháp thôi cũng đã làm cho tâm thần và thể xác đều rã rời, chứ đừng nói đến việc tu hành nhiều loại công pháp cùng một lúc.
Giờ phút này La Hồng lại nghe không thấy tiếng nói chuyện phiếm của Ngô Mị Nương và Tiêu Nhị Thất.
Bới vì, hắn cảm giác được tốc độ lưu chuyển của kiếm khí trong kinh mạch bắt đầu nhanh hơn.
Lúc nhắm mắt lại, trong đầu lại không thể hiểu vì sao lại hiện ra đạo nhân bằng đá khổng lồ ở cố thành.
Tượng đá đạo nhân kia trợn mắt, quan sát La Hồng trong thành, trong miệng tụng niệm thứ ngôn ngữ cổ xưa mà thần bí.