Mà thân thể mềm mại Tử Vi lại lạnh lẽo run rẩy.
Bỗng dưng.
Trong tầm nhìn bọn họ, thấy được 28 thi thế quỳ sát, cũng thấy được Khổ Nguyệt hòa thượng bị chặt đứt một tay ánh mắt mê man trong ánh trăng.
Trong lòng bọn họ chấn động.
Bánh xe nghiền đá vụn trên mặt đất, truyền ra tiếng vang lộc cộc.
Một cổ xe ngựa từ từ đi đến.
Triệu Đông Hán ngồi ở vị trí xa phu, điều khiển xe ngựa chậm rãi di chuyển, vừa lúc thấy được ba người Lạc Phong, Tử Vi cùng Phương Chính
Lạc Phong nhìn về phía Triệu Đông Hán, tầm mắt di chuyển, nhìn về phía thùng xe bị buông rèm che lấp.
Đã xảy ra chuyến gì?
La Hồng bình yên vô sự, mà nơi đây lại đế lại 28 thi thể Tà tu
Nơi đây rốt cuộc phát sinh chiến đấu kiểu gì?
Bọn họ đã tới chậm, hoàn toàn không biết gì cả.
Triệu Đông Hán nhìn thấy vẻ mặt Lạc Phong như đang muốn mở miệng dò hỏi cái gì, lại nghĩ đến thanh âm mỏi mệt của công tử, không khỏi nâng tay lên, dựng thẳng một ngón trỏ để ớ bên môi, ra hiệu với Lạc Phong.
“Cõng tử mỏi mệt, đừng vội quấy rầy.”
Triệu Đông Hán đè thấp giọng, nói.
Lạc Phong ngẩn ra, trịnh trọng gật gật đầu, cũng hạ giọng.
“Triệu tráng sĩ đợi lát nữa tới hãy tới huyện nha một chuyến.”
Triệu Đông Hán nghe vậy, tức khắc có vài phần xấu hổ, đi huyện nha làm gì, hắn ta đương nhiên biết, hắn ta khá có kinh nghiệm trong việc ghi chép vụ án.
Nhưng chủ yếu là Một trận chiến này, từ
đầu đến cuối hắn ta đều hôn mê.
Có điều, từ kết quả chiến đấu vừa rồi, Triệu Đông Hán cảm thấy hẳn là so với tưởng tượng của hắn ta cũng không kém bao nhiêu.
Công tử chính là đệ tử của phu tử, một thân khí Chính Dương, quỷ sát không thế xâm, là khắc tinh chân chính Tà tu, giữa một rừng đao kiếm dần động được chính khí hùng mạnh, độ hóa những Tà tu đó!
Trong lòng Triệu Đông Hán vô cùng tiếc nuối.
Hắn ta khẽ trịnh trọng gật đầu với Lạc Phong.
Sau đó, đột nhiên vung roi ngựa, lái xe rời đi.
Trong xe ngựa, giờ phút này La Hồng đang luyện hóa tà sát khí đã hấp thu, không quan tâm gì tới đoạn đối thoại ngoài xe ngựa của Triệu Đông Hán cùng Lạc Phong.
Sau khi La Hồng rời đi.
Lạc Phong đi về phía Khổ Nguyệt hòa thượng, mà Khố Nguyệt chỉ hờ hững đứng lên, đối mặt với vấn đề của Lạc Phong, không có ý định trả lời chút nào, nhặt cánh tay bị chặt đứt lên, rời đi trong ánh trăng tròn.
Lạc Phong bĩu môi, quả nhiên, vẫn là Triệu tráng sĩ tương đối bình dị gần gũi.
Đối với hòa thượng mở miệng một tiếng Phật, đóng miệng một tiếng Phật, thân là quan viên triều đinh, Lạc Phong rất là khinh thường.
Không đế ý đến Khổ Nguyệt hòa thượng rời đi, Lạc Phong mang theo Tử Vi cùng Phương Chính cùng xác nhận thi thể Tà tu kia.
Vừa xác nhận, vừa hít khí lạnh.
Tà tu đa sô’ đều thuộc hàng ngũ phẩm, đều là những Tà tu phạm phái những án rất lớn, hơn nữa còn đều là Tà tu của Thiên Địa Tà Môn chưa từng đăng kí trong hồ sơ!
Quả thực là phá được đại án mà!
Lạc Phong vui sướng, giống như chỉ cần đi theo bước chân Lạc Hồng công tử là ông ta nhất định sẽ phá được một chồng lớn các vụ án lớn về Tà tu.
Không hổ là La công tử – khắc tinh của Tà tu!
Lại qua nửa ngày, bọn bộ khoái huyện nha huyện An Bình cuối cùng cũng dần binh đến.
Vừa lúc Lạc Phong đang an bài việc vận chuyển đám thi thế đó về huyện An Bình.
Trong rừng rậm.
Hoàng Siêu đầy đầu mồ hôi lạnh, 28 tên Tà tu, trong đó mười tám tên Tà tu Ngũ phấm, cư nhiên đều chết, toàn bộ bị La Hồng giết sạch.
Hắn ta tránh trong rừng, nhìn thấy rất rõ ràng, nhìn thấy màn chiến đấu khủng bố kia, chỉ cảm thấy hàn khí cả người ứa ra.
“La Hồng công tử chính là một Tà tu, nhưng là, khí Chính Dương trên người lại vô cùng nồng đậm, có tác dụng áp chế cực đại đối với Tà tu
Thật là quá mâu thuẫn.”
“Có điều, có thể xác định chính là có một vị như vậy tồn tại, ngày sau tất nhiên một bước lên trời, con trai của La Hậu, cháu trai của Trấn Bắc vương, ít nhất cũng sẽ là bá chủ một phương. Nếu ta đã chọn đi theo hắn, vậy thì cứ đi theo thôi. Giá trị lớn nhất bây giờ của ta là nội gián bên trong Thiên Địa Tà Môn, cho nên, ta không thể bị bại lộ, thậm chí còn phải không từ thủ đoạn đế trèo lên cao, trèo càng cao, giá trị càng cao!”
Đôi mắt Hoàng Siêu lập loè, hạ quyết tâm, sau đó giương cánh, hóa thành con dơi trong đêm tối, biến mất trong rừng rậm.
Nứa đêm, xe ngựa trở về huyện An Bình.
Về tới La Phủ.
Trong đình tạ Viên hạt tứ nghe được thanh âm, không khỏi cười, nắm trượng trúc nhẹ gõ trên mặt đất, về phòng.
La Hồng xuống xe ngựa, vốn đang muốn đi tới viện La Tiếu Tiểu kể cho Tiểu Tiểu mấy đoạn chuyện xưa, nhưng mà hút quá nhiều tà sát khí, khiến đan điền hơi căng chướng, hắn hẳn là nên về phòng tiêu hóa một chút.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!