Chẳng có gì ngoài ý muốn, La Hồng thất bại, cơ thể của Hoàn Nhan Xa cổ chẳng thèm để ý gì đến hắn, đến một chút động tĩnh cũng không xảy ra, hắn muốn gọi Tà Ảnh của Nhất phẩm, đúng thật là người si nói mộng.
La Hồng tiếc nuối quay về, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ thất lạc.
Cởi bỏ mặt nạ, từtóc bạc trở lại tóc đen, hắn bước vào Cung điện.
Ầm ‘âm!
Trong chốc lát, bầu trời phía trên núi Đông Sơn tỏa sáng rực rỡ, cánh cổng khổng lồ bắt đầu từ từ đóng lại.
Giữa vùng đất bằng phẳng lưng chừng sườn đồi.
Những hộ đạo giả đang có mặt ở đây đều vô cùng nghiêm túc.
Nhiều hộ đạo giả cũng có hơi hoảng hốt, không biết phải làm sao.
“Hoàn Nhan Xa cố … chết rồi.”
Toàn quân Kim Trướng Vương Đình đã bị diệt.
Quá thảm rồi.
Tuy nhiên, điều này cũng khiến họ tỉnh táo hơn, Tâc Hạ Học Cung không phải là nơi đế họ tùy ý làm càn.
“Trấn Bắc Vương đã tới, Hoàn Nhan Xa cổ chết không oan… Thực lực của cao thủ có uy tín lâu năm trên Thiên Bảng của Đại Hạ há có thể khinh thường.”
“Chỉ có điều, Hoàn Nhan Xa cổ lại không phải do chính tay Trấn Bắc Vương giết chết, có chút ngoài ý muốn.”
“Tắc Hạ Học Cung nhúng tay vào, nếu không Hoàn Nhan Xa cổ sẽ chết trong tay Trấn Bắc Vương, Kim Trướng Vương Đình chắc chắn sẽ bạo động, Tắc Bắc sẽ lại xảy ra đại chiến.”
Một số hộ đạo giả đã sử dụng nhiều thủ đoạn khác nhau đế lan truyền tin tức về Tắc Hạ Học Cung ra bên ngoài.
Trấn Bắc Vuơng du ngoạn Đông Sơn và làm trọng thương một vị cao thủ Nhất phẩm, dần tới chấn động thiên hạ.
Huyện An Bình.
Ráng chiều khuất dần sau từng rặng mây, sắc trời dần dần mờ tối, sao trời treo lơ lửng.
Màn đêm buông xuống.
Nhưng trong huyện lại hết sức náo nhiệt, tấp nập.
Huyện hha.
Lưu huyện lệnh ngồi trên ghế, tay run rẩy cầm chén trà lên, bên kia Lạc Phong cực kỳ nghiêm nghị, Tử Vi và Phương Chính cũng có chút khó tin.
“Lạc Hồng công tử một người một kiếm giết chết tám đại thiên tài của Vương Đình!”
“Trấn Bẳc Vương đang ở huyện An Bình?!”
“Trận chiến Nhất phẩm nổ ra trên đỉnh Đông Sơn, cao thủ Nhất phẩm của Kim Trướng Vương Đình chết thảm ngay tại chồ.”
Ba tin tức này, cái trước so với cái sau càng gây bùng nổ hơn, khiến thế nhân đêm nay mất ngủ.
Ngay cả Lạc Phong, người xuất thân từ Đại Lý Tự cũng trở nên hoảng hốt.
“Lạc Hồng công tử đã có thế giết chết Ngũ phẩm trên Hoàng Bảng rồi sao?”
Ông ta lẩm bẩm, trong lòng tích tụ lời nói không muốn thốt ra.
Mẹ kiếp!
Tình hình gì thê’ này, làm sao mà thoáng cái…
Lạc Phong ông ta đã đánh không lại La Hồng rồi?!
Đêm đã khuya, trăng sáng treo cao, sao sáng lung linh.
Trong huyện An Bình lại đèn đuốc sáng trưng.
Quán trà vẫn khí thế ngất trời như cũ, nhóm khách giang hồ vây quanh chật như nêm cối, tiếng vỗ tay không ngớt không ngừng truyền ra.
Người kể chuyện nhấp một ngụm trà, cho nhuận họng, liếc nhìn tin tức truyền từ Đông Sơn về.
Ánh mắt của ông ta đột nhiên sáng như tuyết, trong lòng đã chọn lọc ra một số tin tức hay ho.
Ông ta đột nhiên vỗ vào tấm ván gồ, quán trà Ồn ào bồng trở nên yên ắng.
“Trận chiến cuối cùng trên đường đá bách luyện rốt cuộc đã có kết quả rồi. Lạc Hồng công tử lại một lần nữa chạm trán với thiên tài người Hồ của Kim Trướng Vương Đình, lần này thiên tài chính là người xếp thứ ba mươi sáu trong Hoàng Bảng!”
“Nếu không phải lão phu tin tưởng vào sự công bằng của Tắc Hạ Học Cung thì nhất định phải nghi ngờ có một cường giả từ Tắc Hạ Học Cung bí mật liên hợp với Kim Trướng Vương Đình cố ý hãm hại Lạc Hồng công tử!”
“Trên đường đá bách luyện, Lạc Hồng công tử mới chỉ có tu vi Bát phẩm nhưng lại gặp phải tám vị thiên tài của Kim Trướng Vương Đình, mỗi người đều là một mãnh hổ cản đường có thực lực phi phàm, Lạc Hồng công tử phải dùng hết sức để chém giết.”
Người kể chuyện lắc đầu, giọng điệu của ông ta khó mà che giấu được sự đè nén.
Cảm xúc của nhiều người nghe được khơi dậy, lòng đầy căm phẫn, hết người này đến người khác bất bình cho La Hồng.
Chủ yếu là vì các thiên tài của Kim Trướng Vương Đình đều là người Hồ. Kim Trướng Vương Đình nhiều lần xâm phạm biên giới Đại Hạ, nhìn chằm chằm vào Vương triều Đại Hạ, vùng quê Tắc Bắc chôn vô số thi cốt của nam nhi Đại Hạ.
Vì vậy, những nhóm khách giang hồ này có thành kiến với bản thân người Hồ.
Đùng!
Nhưng lời nói cùa người kê’ chuyện lại xoay chuyển và giọng điệu của ông ta đột nhiên trở nên cao vút.
“Tuy vậy Lạc Hồng công tử không sợ kẻ địch người Hồ, cuối cùng hắn đại chiến với thiên kiêu người Hồ trên Hoàng Bảng ba trăm hiệp trong rừng hoa đào. Hắn đã giết đầy rừng hoa đào, vết thương khắp người, áo trắng nhuốm đầy máu. Sau cùng, hắn dùng một kiếm chém chết người Hồ Hoàng Bảng này trước Cung điện!”
Giọng người kế chuyện trầm bổng du dương, lời nói âm vang, khiến khách giang hồ tán dương, vỗ tay không ngớt.
Hồi lâu sau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!