Một thân trắng tinh, một chưởng đè xuống thiên kiêu Kim Trướng Vương Đình vừa cất bước, lướt qua mà bước lên đường đá Đông sơn.
Hướng tới cung điện nguy nga lộng lẫy, hào quang vạn trượng trên đỉnh núi.
“La Hồng!”
Tiếng rống giận nổ tung đất bằng.
Vị thiên kiêu của Kim Trướng Vương Đình bị đẩy một cái, lui về sau, để La Hồng đoạt trước.
Có câu nói, lùi một bước càng nghĩ càng bực, gương mặt vị thiên kiểu nháy mắt trầm như nước, sát khí cuồn cuộn.
Mà Hồng lại không để ý tới hắn, bóng người đã sớm bị đường đá khúc khuỷu làm mơ hồ, chẳng còn rõ ràng.
Lý Tu Viễn vỗ tay, thanh sam bay nhẹ trong gió, cánh đào rơi xuống lượn một vòng trước mặt hắn.
Y nhìn bóng người La Hồng, ngậm cười ấm áp.
Có lẽ cuộc tranh phong giữa La Hồng và thiên kiêu Kim Trướng Vương Đình đã gõ hồi trống mở đầu, thoáng chốc thiên kiêu trên đại bình rối rít lên đường.
“Người đầu tiên vào đường đá là con của La Nhân Đồ.”
“Hoàn Nhan Liệt Hỏa ta phải giết hắn.”
Tên thiên kiêu Kim Trướng Vương Đình bị La Hồng kéo về sau lạnh lùng nói.
Một giây sau, gã mang theo khí thế bừng bừng xông vào đường đá, mờ dần trước mắt mọi người.
“Con La Nhân Đồ… Ha ha, nghe nói Tắc Hạ Học Cung dời từ đế kinh Đại Hạ đến huyện An Bình là vì La Nhân Đồ muốn tạo cơ duyên cho con mình… Đúng là mạnh tay thật.”
“Cũng không biết con của La Nhân Đồ có chịu nổi cái cơ duyên này không đây?”
“Nếu con La Nhân Đồ mà thành học trò của phu tử thật, có phải là do đã được thiết kế từ trước rồi không?”
Lại có tiếng nói truyền tới, đó là một thanh niên mặc hoa phục đang cười lạnh.
Lời này vừa ra đã làm dậy lên một trận sóng lớn giữa các nhân sĩ giang hồ.
Chỉ có hộ đạo giả bên cạnh thanh niên này lại hơi biến sắc.
“Ngu xuẩn! cẩn thận!”
Đáng tiếc… Đã chậm rồi.
Lý Tu Viễn vốn đang lặng lẽ đứng trong rừng hoa đào, ôn hoà nở nụ cười, liếc nhìn sang thanh niên đeo hộp kiếm trên lưng.
“Vọng nghị Học Cung, vả miệng.”
Lý Tu Viễn hờ hững nói.
Chẳng ai thấy y làm gì, chỉ thấy thanh niên mặc hoa phục kia quỳ rạp trên mặt đất, giơ hai tay lên, đánh liên tục vào má mình, đây là hành vi mà bản thân gã không thể nào khống chế được.
Mặt gã nhanh chóng bị quất sưng đỏ, răng rụng, máu chảy không ngớt.
Hộ đạo giả của gã thanh niên vội vàng tiến lên một bước, nhấc gã bay lên trời, cách đất năm mươi dặm gã mới dừng việc tự hành xác, chỉ là giờ phút này mặt đã sưng thành đầu heo.
Lý Tu Viễn đã là nửa bước Nho tiên, một lời nói ra, trong phạm vi năm mươi dặm đều phải thuận theo, lời nói của y chính là quy tắc.
Nếu hộ đạo giả kia không mang thanh niên kia ra khỏi phạm vi năm mươi dặm, gã ta ắt hẳn sẽ tự tát chết mình.
Sau một màn như vậy, trên bãi đất bằng yên lặng hơn nhiều.
Đám giang hồ cũng như bị tạt cho chậu nước lạnh, ỉu xìu ngậm miệng.
Phần lớn thiên kiêu lại cười cợt hành động của thanh niên kia.
“Phế vật, đấu võ mồm làm cái gì, nếu không phục thì lên đường đá Đông sơn mà nghiền áp con của La Nhân Đồ. Một Bộc Kiếm Bát phẩm mà thôi, còn cần phải chơi mấy trò tâm kế này sao.”
Một cỏ gái lạnh lùng lưng đeo hộp kiếm bước ra, ngay sau đó, đi thẳng lên đường đá.
Nhóm thiên tài Kim Trướng Vương Đình cũng sôi nổi xông lên, mục tiêu của bọn họ chính là nghiền áp La Hồng!
Người Kim Trướng Vương Đình, không ai không biết La Nhân Đồ.
Thế nên, nếu họ có thể trấn áp con của La Nhân Đồ, sẽ mang ý nghĩa không tầm thường.
Đường đá chỉ có một, sương khói lập lờ.
Thiên kiêu với người giang hồ trên bài đất lại nhiều không đếm xuể, thế nhưng từng đấy người leo lên đường đá mà đường đá vẫn có thế chứa được, quả thực là biển chứa trăm sông.
Chỉ trong chốc lát, những người tham gia khảo hạch chiêu sinh vào Tắc Hạ Học Cung đã leo hết lên bậc thang.
Trên bãi đất trống, chỉ còn lại nhóm hộ đạo giả, thị vệ.
Triệu Đỏng Hán vác đao, bất an đi tới đi lui.
Viên mù ôm gậy trúc, ngấn người.
“Viên giáo đầu, ông nói… Công tử nhà ta có thế thuận lợi vào Tắc Hạ Học Cung không?”
“Nghe nói thiên kiêu Đại Chu, Đại Sở cũng rất có thành kiến với còng tử, muốn giết chết công tử nhà ta, còn có đám HỒ mọi rợ của Kim Trướng Vương Đình, bọn họ càng muốn giết công tử nhà ta…”
“Vài thiên kiêu vương triều Đại Hạ không hợp với tướng quân cũng muốn bắt nạt công tử nhà ta…”
“Sao công tử lại khổ vậy trời?”
Triệu Đòng Hán nói liên mồm.
So với Triệu Đông Hán lải nhải luôn miệng, chân không ngừng vó.
Viên mù chẳng khác nào một đóa hoa sen yên tĩnh lẳng lặng.
“Tu vi còng tử mới là Bát phẩm Bộc Kiếm, nhưng đã đến đỉnh phong, có hi vọng phá cảnh Thất phẩm, nếu phá cảnh được ắt còn có mấy phần hi vọng… Đương nhiên, tiền đề là vận khí tốt, không gặp mấy thiên kiêu nổi danh trên Hoàng bảng.”
Viên mù nói.
Triệu Đông Hán hơi biến sắc: “Viên giáo đầu, sao ông không nói mấy lời dí nghe một chút? Không xem trọng cônc tử đến vậy ư?”
Viên mù lắc đầu: “Đúng là do thực lực công tử có hơi yếu, nếu không phải trước đó công tử mới cửu phẩm đã giết Thất phẩm, thì dù là đột phá Thất phẩm thì công tử cũng không có quá nhiều hy vọng,”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!