Đến lúc Cổ Tấn từ trong đám người đi ra gọi Khổng Tước Vương lại, chúng tiên lúc này mới nhớ tới một chuyện rất quan trọng.
Mấy tháng trước Khổng Tước tộc cùng Ưng tộc hai tộc tranh chấp, Khổng Tước nhất tộc hoàn toàn ở thế yếu, Hoa Thù tới Đại Trạch Sơn mượn Già Thiên Tán, lúc này mới đánh bại Ưng Vương, mới có lễ thọ yến cùng lễ chúc mừng ngày hôm nay. Nhưng khi đó lý do Hoa Thù mượn Già Thiên Tán, không phải do Ưng tộc đánh cướp động thiên phúc địa hay sao, nếu không, thân là một trong ba tôn sư Đại Trạch Sơn, Cổ Tấn cho dù muốn báo ân, cũng sẽ không dễ dàng đem Thần khí cho bên ngoài mượn chèn ép tộc khác.
Thanh niên cao như ngọc, lông mày nghiêm nghị. Khổng Tước Vương xoay người, nhìn thấy Cổ Tấn như vậy. Đại Trạch Sơn là Tiên giới cự phách, không thể so với Ưng tộc sống đơn độc một mình ở ngoài hải ngoại, hắn có tâm đem việc này bỏ qua, lúc này mới vội vàng đuổi Yến Sảng khỏi đảo, không nghĩ là Cổ Tấn cũng mở miệng.
"Cổ Tấn Tiên quân?" Hoa Mặc nhìn Cổ Tấn, cũng không chút lo lắng. Già Thiên Tán là Cổ Tấn tự nguyện cho mượn, cũng là hắn cam tâm tình nguyện đưa cho Thù nhi báo ân, cho tới bây giờ hẳn cũng không đến mức ngay trước Tiên giới chúng quân lại muốn lấy lại Già Thiên Tán, mang tiếng bất nghĩa.
"Bệ hạ." Cổ Tấn ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh, "Sau cuộc chiến giữa hai tộc vài tháng trước, bệ hạ cùng Ưng Vương định ra kì hạn mười năm ngưng chiến?"
Nghe Cổ Tấn nói, mọi người không khỏi sững sờ, lúc đầu cho rằng Cổ Tấn Tiên quân trẻ tuổi nóng tính, có lẽ sẽ tức giận lấy lại Già Thiên Tán, làm sao lại hỏi chuyện đình chiến giữa hai tộc?
Yến Sảng bên cạnh cũng khẽ giật mình, có chút không hiểu, nhìn về phía A Âm.
A Âm trầm ngâm nhìn Cổ Tấn như có điều suy nghĩ, với tính cách của sư huynh nàng, sẽ không lấy lại Già Thiên Tán, hắn là nghĩ... Tự mình làm chuyện sai lầm, thì cũng phải tự mình bù đắp lại.
"Không sai, Yến Khâu đại bại, cùng tộc ta định ra mười năm ngưng chiến, trong vòng mười năm hai tộc không xâm phạm lẫn nhau, cũng không khai chiến." Hoa Mặc gật đầu.
Cổ Tấn khẽ gật đầu, lời nói nhẹ như gió mây: "Bệ hạ, Tiên tộc bất hoà sẽ tổn thương thiên luân, Cổ Tấn cho rằng, mười năm ngưng chiến kỳ hạn không bằng cải thành trăm năm. Trong vòng trăm năm, hai tộc tạm đừng..." Hắn có chút dừng lại, nhìn Lan Phong trước ánh mắt kinh ngạc của chúng tiên, "Lan Phong Thượng quân coi là đề nghị này thế nào?"
Đám người giờ mới hiểu được dụng ý trong lời yêu cầu của Cổ Tấn vừa nói. Hoa Thù đã luyện hóa Già Thiên Tán, đột phá Thượng quân đỉnh phong trong tầm tay, thậm chí còn có thể bước vào tới cấp độ Bán Thần, bây giờ Ưng Vương trọng thương, coi như tĩnh dưỡng mười năm cũng chưa chắc sẽ khôi phục trạng thái đỉnh phong, hai tộc dù sao thù hận rất sâu, nếu là mười năm sau Bách Điểu Đảo có tâm bốc lên chiến loạn, đến lúc đó Ưng tộc cũng không ai là đối thủ của Hoa Thù, sợ có nguy cơ diệt tộc.
Đây là mối thù của hai tộc, ngoài Khổng Tước tộc cùng Ưng tộc phía trên Bắc Hải, cũng chỉ có một phủ Bắc Hải Long Vương lại không màng thế sự, các tiên phái khác không tiện tham gia tranh đấu của hai tộc, thật xảy ra chuyện, cũng không thể ra tay giúp đỡ.
Trăm năm tĩnh dưỡng, lấy bản lĩnh của Ưng Vương, chỉ cần dốc lòng tu luyện, vẫn có thể cùng Hoa Thù quyết tranh hơn thua. Cổ Tấn Tiên quân đây là bức Khổng Tước Vương lập xuống ước hẹn trăm năm hòa bình, cho Ưng tộc thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức tranh đấu.
Không hổ là Đông Hoa Thượng thần đồ đệ, một trong ba tôn sư Đại Trạch Sơn, cho dù đã làm sai, nhưng lòng dạ liêm chính, dũng cảm thay đổi càn khôn thật người thường không ai sánh được.
Bị Cổ Tấn hỏi Lan Phong khẽ giật mình, quả thực có chút khó khăn. Hắn vừa rồi đã buộc Khổng Tước Vương mở Vô Cực Động để Yến Sảng đi vào điều tra, rồi bây giờ nếu bắt Hoa Mặc lập xuống trăm năm ước hẹn, Bách Điểu Đảo mặt mũi để ở đâu? Hắn mới vừa cùng Hoa Thù định ra hôn ước, về tình về lý, đều khó có thể mở miệng lần nữa. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn người chấp quản Thiên Cung, vì hai tộc an bình, Cổ Tấn đề nghị cũng thỏa đáng...
Thôi, Thiên Đế đem Tiên giới giao cho hắn, hắn cũng không thể phụ lòng Thiên Đế tín nhiệm.
Lan Phong đang muốn mở miệng, một bên Hoa Mặc không đợi hắn trả lời, đã nhìn về phía Cổ Tấn thần sắc bất an.
"Cổ Tấn Tiên quân, hai tộc ngưng chiến khai chiến, là việc của Khổng Tước tộc cùng Ưng tộc, Đại Trạch Sơn tuy có uy danh cỡ nào, cũng không nên quản lý đến chuyện của Bắc Hải bọn ta?"
Cổ Tấn không hề bị lay động, chỉ có chút nhíu mày, thể hiện ra một sự ngạc nhiên: "Bệ hạ, lúc trước Hoa Thù công chúa tới Đại Trạch Sơn mượn Già Thiên Tán, ngược lại là chưa từng nói với ta hai tộc đánh nhau là chuyện tư..."
Cổ Tấn là con của Thượng Cổ Chân Thần, lại được Thiên Khải cùng Phượng Nhiễm hai lão yêu quái một tay nuôi lớn, tâm trí làm sao có thể đơn giản. Lúc Yến Sảng nói ra nguyên nhân thực sự hai tộc giao chiến hắn liền biết mình bị người ta lợi dụng.
Việc hắn bị lợi dụng vì tin tưởng sai người cũng thôi đi, nhưng bây giờ bởi vì hắn ngu xuẩn, Ưng tộc mất cơ hội đường đường chính chính cơ hội chiến thắng chiến hẹn, hộ sơn Thần khí sư tôn lưu lại cũng bị Hoa Thù luyện hóa, Đại Trạch Sơn môn quy cũng bị hắn phá vỡ, thiếu chút nữa vì hắn mà cuốn vào tranh đấu Tam giới. Hắn nếu lúc này vì việc ân nghĩa cá nhân mà không nói một lời, hắn làm sao xứng đáng với trăm năm bồi dưỡng của sư tôn cùng sư huynh, Đại Trạch Sơn uy tín cùng mặt mũi để đi đâu?
Nếu không phải sai thời điểm, Khổng Tước Vương cha con sắc mặt lại quá kém, nhóm Tiên quân ngoài điện hẳn phải vì câu nói này của Cổ Tấn Tiên quân vỗ tay tán dương!
Đúng vậy, lúc trước Bách Điểu Đảo bị Ưng tộc đuổi đánh lên Đại Trạch Sơn mượn Thần khí sao không nói đây là việc riêng của hai tộc, bây giờ luyện hóa Thần khí thắng Ưng Vương liền nói đây là chuyện của nhà mình, làm người không thể như thế được?
Thấy chúng tiên thần sắc không đúng, Hoa Thù sắc mặt trắng nhợt, xấu hổ giận dữ đan xen lại không thể cãi lại.
Hoa Mặc thấy ái nữ bị ủy khuất, càng tức giận, hắn đưa tay ra sau, ngăn Lan Phong đang muốn giảng hòa lại, ánh mắt thâm thúy nhìn Cổ Tấn: "Cổ Tấn Tiên quân, nếu bản vương không đồng ý....?"
Cổ Tấn không nói gì, hồi lâu, hắn bước một bước về phía Hoa Mặc, nếu là nhìn kỹ, hắn vừa vặn che chắn bảo vệ cho Yến Sảng cùng A Âm ở sau lưng.
Cổ Tấn tay khẽ nâng, đầu ngón tay vẽ ra một vòng kiếm quyết đơn giản, Nguyên Thần Kiếm theo lệnh xuất ra khỏi vỏ, phía sau hắn vẽ ra kiếm ảnh chói lọi, sau đó vững vàng dừng ở giữa Khổng Tước Vương và Cổ Tấn, tiên lực hùng hậu từ trên thân kiếm tuôn ra.
"Nếu như bệ hạ không muốn lập xuống ước hẹn trăm năm, sau mười năm, phàm Bách Điểu Đảo cùng Ưng tộc phân tranh, Đại Trạch Sơn ta đều sẽ vì Ưng tộc rút kiếm mà chiến."
Cổ Tấn tiên bào bay tán loạn, ánh mắt kiên nghị, giọng nói lạnh ngắt như tờ của hắn âm vang khắp đại điện, chấn động đến một đám Tiên quân quả thực chưa hoàn hồn lại.
Ánh mắt Yến Sảng sau lưng Cổ Tấn lóe lên, đáy mắt hiện lên một tia ấm áp. A Âm nói đúng, sư huynh nàng là người tốt, Hoa Thù Khổng Tước tộc, là thật không xứng.
Về phần A Âm, nhìn bóng lưng sư huynh mình, kém chút nữa ch ảy nước miếng.
Wow, A Tấn thực sự thái thái thái thái soái! A Âm sờ sờ cằm, đáy mắt ý cười đều giấu không được, đáy lòng thầm oán trách: Quan hệ của A Tấn cùng Bách Điểu Đảo lại trở thành như thế này, hắn hẳn là sẽ không nghĩ tới Hoa Thù nữa.
Trong túi Càn Khôn A Cửu cũng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, tựa hồ cảm thấy đáy lòng A Âm vui vẻ, hắn bất mãn hừ hừ, lại bị A Âm cảnh cáo gõ gõ vào thành túi.
"Ngươi!" Khổng Tước Vương sắc mặt càng thêm khó coi, nhưng Cổ Tấn lại làm cho hắn bớt tức giận, thần trí ngược lại là tỉnh táo hơn một chút.
Hắn không nghĩ Cổ Tấn sẽ vì Ưng tộc làm đến nước này, nhưng Cổ Tấn chính là đại diện cho Đại Trạch Sơn, nếu hắn nhất quyết không chịu lập xuống ước hẹn trăm năm, vậy thì đồng nghĩa với tự tay đem sự trợ giúp to lớn của Đại Trạch Sơn tặng cho Ưng tộc, từ đây việc phía trên Bắc Hải liền không bao giờ Khổng Tước Tộc có thể định đoạt. Thôi, nhất thời kìm chế có đáng là gì, hắn đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, tương lai thời gian còn dài.
Hoa Mặc vẻ mặt hung ác hít một hơi, rốt cục hòa hoãn sắc mặt, hắn nhìn về phía Nguyên Thần Kiếm trước mặt Cổ Tấn, gạt ra một tia hòa khí: "Hiền chất làm sao vậy, bản vương vừa rồi tức giận như vậy, chẳng qua nói mấy đùa mấy câu thôi. Bách Điểu Đảo vốn không có ý khai chiến, mười năm cũng tốt, trăm năm cũng được, đối bản vương không có gì khác nhau. Bản vương chẳng qua là không quen người bên ngoài tới làm chủ sự tình của Bách Điểu Đảo, cũng tốt, Tiên giới an bình cao hơn hết thảy, bản vương đáp ứng ngươi, trong vòng trăm năm, phía trên Bắc Hải tuyệt sẽ không có bất kỳ phân tranh. Lan Phong Thượng quân cùng các vị tiên hữu ở đây, đều có thể làm chứng cho bản vương, bản vương lời hứa ngàn vàng, tuyệt không hối hận!"
Thấy Khổng Tước Vương đồng ý, Cổ Tấn vung tay lên, thu hồi Nguyên Thần Kiếm, hướng Hoa Mặc khẽ cúi chào, giống như một vị Tiên quân phong nhã, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Bệ hạ chớ trách, Cổ Tấn tuổi nhỏ, khó tránh khỏi nóng vội, vừa mới đi quá giới hạn."
Cho đến lúc này, nhìn thấy một màn vừa rồi, Hoa Thù đột nhiên nhớ tới Tiên quân mười năm trước trên Ngô Đồng Đảo nói dăm ba câu khiến Tuyên Triệt sợ hãi tới nhượng bộ.
Hình bóng Cổ Tấn mười năm trước cùng thanh niên Tiên quân mười năm sau chậm rãi hòa nhập, đáy lòng nàng có chút bất an, lần đầu sinh ra một cái suy nghĩ hoang đường.
Có đáng vì Lan Phong mà từ bỏ Cổ Tấn? Hắn xuất thân mà một trong ba tôn sư của Đại Trạch Sơn, không biết còn thân phận nào mà nàng không biết.
"Không sao không sao, nói ra được là tốt." Lan Phong từ một bên đi ra, thấy không khí đã hòa hoãn êm thấm."Tất cả sự tình đều đã giải quyết, thọ yến chưa xong, mọi người vào điện ngồi đi. Yến Sảng công chúa, ngươi ngày mai còn muốn vào Vô Cực Động, hôm nay ở trên đảo nghỉ ngơi đi."
Hoa Mặc bước xuống bậc thang nơi Lan Phong đứng, cũng vuốt cằm nói: "Hiền chất, A Âm nữ quân đi đường phong trần mệt mỏi, vẫn là nên vào điện ngồi đi."
Nào biết Cổ Tấn bên ngoài tuy tinh ý, lễ nghi phép tắc, nhưng thực ra lại là người không để trong mắt nửa hạt cát, hắn hướng Khổng Tước Vương khẽ khom người: "Bệ hạ, gia sư vừa mới phi thăng, bên trong sơn môn còn nhiều việc, hai vị sư huynh ta lại lớn tuổi, có chút không lo được. Lúc ta xuống núi Nhàn Trúc sư huynh dặn dò đưa xong thọ lễ nên sớm ngày về núi, Cổ Tấn xin cáo từ trước, không làm phiền bệ hạ."
Thấy Cổ Tấn muốn đi, không ngoài suy nghĩ của chúng tiên, dù sao hai bên vừa mới giương cung bạt kiếm, sợ là Khổng Tước Vương cũng chưa chắc muốn cùng Cổ Tấn Tiên quân ở lại uống mấy chén rượu thọ.
Hoa Mặc đáy mắt lóe lên vẻ không hài lòng, nhưng vẻ mặt vẫn tốt bụng, hắn khoát tay áo, nói: "Đã vậy, bản vương không giữ hiền chất nữa."
Cổ Tấn cũng không nhiều lời, nắm lấy cổ áo A Âm đi ra ngoài, nửa bước cũng không chần chờ, từ đầu tới cuối không thèm nhìn Hoa Thù một chút. A Âm có được kết quả như ý, lại cao hứng vui vẻ không quan tâm bị hắn kéo cổ áo mất hết cả thể diện.
Yến Sảng lúc này nhanh chóng hướng Khổng Tước Vương chắp tay, tiếp một câu: "Hoa Mặc bệ hạ, chúng ta hàng xóm dù sao cũng không xa, ngày mai ta lại đến cùng Lan Phong Thượng quân vào động, Yến Sảng cáo từ trước."
Nàng nói xong liền rời đi, theo Cổ Tấn cùng A Âm hướng ra ngoài đảo, Ưng tộc công chúa một thân chiến bào, không biết sao phía dưới thân ảnh lại có chút ẩn ý bảo vệ.
Rất nhiều năm sau, khi các lão Tiên quân Tiên giới nhớ tới ngày này, đều sẽ nhịn không được mà thở dài.
Những dây dưa ngàn năm, sự bảo vệ, ân nghĩa cùng oán trách, có lẽ, bắt đầu từ ngày này mà ra.