Thời hạn nghỉ phép của Mộc Thanh Anh đã hết, hôm nay là ngày cuối cùng cô được ở nhà. Những vết đỏ xanh trên người cô đã hết hoàn toàn, thật may vì nó lặn xuống trước dự định nghỉ thêm một tuần nữa của cô.
Đêm nay rất êm đềm,Mộc Thanh Anh ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, một mình cô với cả căn nhà. Bởi vì bác giúp việc nhà cô đã xin nghỉ một tháng về quê nuôi bệnh người nhà.
Mộc Thanh Anh ngồi coi ti vi đến nổi, chiếc Audi chạy vào sân lúc nào không hay. Những bước chân gấp gáp tiến gần đến cô, Mộc Thanh Anh lúc này mới giật mình đứng dậy.
- Sao anh lại..ưm
Lời nói của cô bị cắt ngang bởi một nụ hôn, Mộc Thanh Anh mở thật to mắt nhìn Thẩm Phong đang điên cuồng quặm lấy đôi môi cô. Mộc Thanh Anh có thể ngửi được mùi rượu thoang thoảng ở trên người anh, nhưng lại không hiểu được vấn đề. Chẳng phải tửu lượng của anh rất tốt sao?
Bàn tay Thẩm Phong không yên phận, liên tục xoa nắn ngực của cô. Qua một lớp áo phòng bị, và một lớp áo thun Mộc Thanh Anh có thể cảm nhận được bàn tay anh nóng như thế nào.
Thấy trên người mình hoàn toàn bị lột sạch quần áo, Mộc Thanh Anh tỉnh táo lại rất hoảng sợ, cô muốn đẩy anh ra. Nhưng Thẩm Phong như bị hóa điên, anh muốn lao vào cáu xé cô ra nuốt vào bụng.
- Thẩm Phong..đừng, dừng lại
Mộc Thanh Anh dưới thân anh không ngừng kêu la
Thẩm Phong đè cô ra ghế sô pha, trực tiếp lột sạch quần áo trên người. Cây gậy to lớn xâm thẳng vào bên trong một cách gấp gáp.
- A..ưm, dừng..lại
Mộc Thanh Anh cào cáu vào lưng anh, mong muốn vì những cơn đau ở lưng mà dừng lại. Nhưng những vết cào của cô chỉ như con kiến cắn trên người anh, Thẩm Phong ôm lấy cơ thể cô, chất giọng khàn đặc lên tiếng
- Tôi trúng thuốc..Xin lỗi, em đừng khóc
Mộc Thanh Anh nghe đã hiểu vấn đề, nhưng hiện tại cơ thể cô không được khỏe, bà dì gần đến nên xương cốt của cô lúc nào cũng muốn rã rời. Nhưng Thẩm Phong không biết điều đó, anh cho rằng bây giờ chỉ có cô là liều thuốc tiên cứu giúp được mình. Còn cô thì cũng có suy nghĩ giống vậy, nếu bây giờ cô từ chối. Thẩm Phong nhất định sẽ mất đi ý thức mà lao vào những cô gái chưa chắc gì đã sạch sẽ ngoài kia.
- Nhẹ..nhẹ thôi mà..a...ư..a~
Tiếng rên rỉ phóng đãng vang khắp phòng khách, Mộc Thanh Anh và Thẩm Phong quấn quýt nhau trên ghế sô pha gần ba tiếng đồng hồ, cho đến khi cô ngất đi, mà anh vẫn phát huy tinh lực dồi dào của mình vào bên trong cô.
Cho đến khi cơn rạo rực trong người hạ xuống hoàn toàn, Thẩm Phong mới bế Mộc Thanh Anh lên phòng vệ sinh thân thể cho cô, rồi đặt cô trở về giường, bản thân anh trở ngược xuống phòng khách dọn dẹp bãi chiến trường, đồng thời cũng tắt đèn đóng cửa lớn trong nhà.
Chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen của anh vẫn còn ở nhà cô một bộ, vì lần trước qua đây vận động với cô, sáng sớm Nhiệm Vu đem đến một bộ khác, cho nên bộ này vẫn còn ở đây.
Tắt đèn phòng, bật đèn ngủ, Thẩm Phong im lìm nằm lên giường ôm cơ thể nhỏ nhắn vào lòng, nhìn Mộc Thanh Anh rũ rượi vì mình, trong lòng lại cảm thấy có chút xót xa. Nếu như lúc nãy anh không đi ăn với đối tác, thì còn gái ông ta cũng sẽ không có cơ hội giở trò với ly rượu của anh.
Cũng may vì còn tỉnh táo để về đến nhà của cô, nếu không thì anh và cô ta sẽ thật sự quan hệ giường chiếu với nhau. Thẩm Phong kiềm chế rất giỏi, nhưng loại thuốc quỷ quái cô ta sử dụng, liều lượng rất nhiều, thậm chí thuốc ngấm rất nhanh. Khiến anh có chút chóng mặt, nhưng vẫn còn nhận thức mà hất cô ta sang một bên. Ngay lập tức bỏ về, đến khi nhìn thấy cô, anh biết đó chính là liều thuốc giải tốt nhất bây giờ. Liền lao vào cáu xé cô không chút nghĩ ngợi, lí do anh không muốn xảy ra chuyện giường chiếu với người phụ nữ kia, vì anh sợ sau này mang những thứ dơ bẩn đến cho Mộc Thanh Anh, điều đó là đương nhiên anh không muốn.
Cũng coi như, hợp đồng lần này chắc chắn anh sẽ hủy bỏ, không quá hai ngày bọn họ sẽ tự ôm nhục nhã mà tìm đến Thẩm Phong.
...
Sáng sớm anh đã đến công ty, không cần hỏi anh đã tự mình đánh dấu hôm nay Mộc Thanh Anh nghỉ có phép, không trừ vào tiền lương. Mà cô vẫn còn ngủ ở nhà không hay biết chuyện gì.
Đúng là quá tam ba bận, Nhiệm Vu báo cho anh là Lý Vương đến, có ý muốn gặp anh bàn lại về việc hợp tác giữa hai bên.
Thẩm Phong dừng tay, suy nghĩ thâm sâu hiện lên trong đầu, người cáo già như Lý Vương, chắc chắn sẽ không bao giờ chịu nhả con mồi béo bở như anh ra khỏi miệng. Nên đối với người này, anh phải sử dụng mưu hèn kế bẩn.
- Thẩm Tổng, xin cậu thứ lỗi về việc hôm qua, con bé Lý San hành động hồ đồ, thật lòng xin lỗi
Lý Vương rất nhanh xuất hiện trước mặt anh, sắc mặt ông ta vừa tức giận cũng vừa ô nhục khi phải mặt dày đến đây xin lỗi về chính kế hoạch mình đã bày ra.
- Không sao, hôm qua ông tiếp đãi tôi rất tốt, tửu có tửu, sắc cũng có sắc. Nhưng tiếc là tôi không nuốt nổi.
Thẩm Phong khinh thường, chẳng thèm nhìn lấy ông ta, Lý Vương dám chuốc thuốc anh để con gái ông ta lên giường với anh, sau đó dùng những việc dơ bẩn đó ép anh phải phục tùng ông ta. Nhưng ông ta lầm rồi, xảy ra với ai cũng được, làm sao mà có chuyện dễ nuốt Thẩm Phong như vậy? Nếu nuốt được thì cũng không đến lượt người như ông ta.
Sắc mặt Lý Vương thoáng chốc trắng bệnh, lão ta dùng tay lau vơi đi mồ hôi tuông trên trán. Miệng không ngừng kêu ca.
- Chuyện hợp đồng tôi sẽ xem lại, Nhiệm Vu tiễn khách!
Lời nói đột ngột của Thẩm Phong khiến ông ta chẳng kịp tiêu hóa, liền bị một thanh niên mời ra khỏi đây. Lý Vương ngậm ngùi rời khỏi đó. Lão ta tức đến mặt đỏ lên, muốn rống thật lớn, nhưng đối với người như Thẩm Phong, chắc chắn ông ta sẽ kiêng dè bội phần.
————————
NHỚ LIKE VÀ THEO DÕI NHA
iuu lắm~~