Cây cỏ tốt tươi, vạn vật sinh sôi, nảy nở.
Đợt tết năm nay, Lý Cận Dữ bị cảm, uống thuốc cũng không thấy đỡ. Dịch bệnh kia càn quét khắp nơi, công ty nào cũng phải lùi ngày đi làm đến một tuần. Lý Cận Dữ sợ mình bị cảm lây cho bà nội nên chuẩn bị về lại nhà đơn cạnh tháp nước để tự cách ly mấy ngày, đợi đêm 30 rồi về.
Biệt thự náo nhiệt, các bà các cô đều đang tổ chức các hoạt động vui chơi.
Hai ông bà, cô cả và cô hai đang chơi mạt chượt hăng say, không nghe anh nói gì.
Thẩu Cúc Hoa ngồi trên xe lăn, đầu gối đắp một cái chăn, trên mũi là cái kính lão, vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú nhìn bài của Từ Mỹ Lan: “Ờ.”
Từ Mỹ Lan vuốt bài, nhìn chằm chằm trên bàn, cứ tưởng anh nói ra ngoài mua thức ăn nên đồng ý ngay: “OK bảo bối, bà muốn ăn rau cải, tối cũng có thể nấu lẩu ăn luôn. 5 vạn.”
Cô cả cô hai cũng phụ họa: “Hai cô muốn ăn cải cúc.”
Từ Mỹ Lan: “Cải cúc là rau cải đấy. Ngu ngốc. 3 vạn.”
Cô cả phản bác: “Không giống nhau, cây cải dài, còn cải cúc ngắn thôi.” Nói xong cô từ từ vứt tờ 4 vạn ra bàn, rõ ràng là đã tính ra con cờ trong tay Từ Mỹ Lan. Từ Mỹ Lan chỉ ung dung đánh ra một lúc hai con cờ: “Ăn.”
Thẩu Cúc Hoa im lặng lấy cuốn vở ra ghi.
Hóa ra đánh như thế cũng ăn được.
Cô cả: “............”
Cô hai: “............”
Ông nội: “Đánh mau lên! Tôi còn phải xem nhóc Maruko nữa.”
“..........”
Lý Cận Dữ nhịn không được nhắc nhở: “Bà ơi, bà đếm lại bài đi, bà đánh như thế hình như là thiếu một con đấy.”
Từ Mỹ Lan thản nhiên nói: “Đợi lát nữa ăn lại hai lần là không thiếu nữa. Bà tính hết cả rồi.”
“............”
Mấy ngày nay Diệp Mông đang bận với chuyến du lịch Thái Lan năm sau, đặt vé này, đặt khách sạn này, ghi hành trình ra này, bận tối mắt tối mũi, cho nên lúc này cô không nói gì, chỉ nằm dài trên giường, vừa ghi kế hoạch vào ipad vừa nói với anh: “Thế anh sang bên đó nhớ chăm sóc tốt bản thân nhé, bảo bối.”
Lý Cận Dữ dựa vào cửa, phía sau lưng vẫn là tiếng mạt chược.
Anh bước đến, lật người đang nằm sấp trên giường kia lại, hai tay chống hai bên người cô. Diệp Mông đang chăm chỉ viết bài, a lên hai tiếng: “Đợi đã đợi đã, em còn chưa viết xong mà, đảo Phuket có tận mấy bãi biển lận, em xem cái nào sạch sẽ nhất, cảnh đẹp nhất đã.”
Lý Cận Dữ nhìn cô thật sâu, cúi đầu xuống, nói khẽ bên tai cô: “Nếu em muốn làm với anh ở biển, anh có thể nói cho em biết bãi biển nào sạch nhất.”
Mặt Diệp Mông nóng ran, bị anh giữ chặt trên giường, chỉ có thể nghịch phéc mơ tuya trên áo anh, kéo xuống rồi lại kéo lên, trong đầu như bốc hỏa, nhịn không được ngẩng đầu hôn anh, lại bị anh quay đầu né đi: “Anh cảm mà, chị à.”
Diệp Mông đẩy anh ra, lẩm bẩm: “Thế anh quyến rũ em làm gì.”
“Thế là quyến rũ á?” Lý Cận Dữ chống tay lên giường, cười mãi không thôi: “Thế thì em thiếu sức chịu đựng quá rồi.”
Mấy hôm đó, lâu lâu ngoài cửa sổ sẽ vang lên tiếng pháo nổ, trấn nhỏ rất yên tĩnh, lâu lâu nghe được tiếng pháo lại thấy phấn chấn hẳn lên.
Đêm 30, Lý Cận Dữ quay lại biệt thự.
Lúc anh bước vào cửa, Thẩu Cúc Hoa đang dạy Diệp Mông gói sủi cảo.
Thẩu Cúc Hoa vừa làm vừa nhìn sang Diệp Mông: “Đúng, như thế đấy, miết chặt lại, phải có nếp nhăn chứ đừng miết không thôi. Vỡ rồi! Ây dà, cái đứa nhỏ ngốc này.”
Nguyên một mâm sủi cảo hư, nhân tràn ra ngoài.
Từ Mỹ Lan nhìn không nổi nữa, kéo Diệp Mông ra khỏi nhà bếp, không hề khách khí nói: “Được rồi được rồi, con ở đây chỉ thêm phá thôi, con sắp làm hư hết vỏ bánh bà làm rồi, làm không kịp ăn trong đêm giao thừa rồi chứ đừng nói là ngồi đó mà xem chương trình năm mới. Nếu hôm nay vì con mà bà không xem được tiểu phẩm của Thẩm Đằng là bà xử đẹp con.”
“Bà cũng biết Thẩm Đằng á?” Diệp Mông ngạc nhiên hỏi.
Từ Mỹ Lan trợn trắng mắt, vừa gói bánh vừa nói: “Con thì hiểu cái gì, dạo này đồng chí Thẩm Đằng đang là thần tượng tạm thời của bà và Thẩu Cúc Hoa.”
Diệp Mông cười châm chọc: “Thế mạn phép hỏi một câu, thần tượng chính thức của hai người là ai vậy?”
Cô cả ngồi bên cười chen vào: “Là chồng của con đó.”
Đúng lắm, Lý Cận Dữ, đẹp trai đến nỗi già trẻ không tha.
Cuối cùng nhờ sự trợ giúp của thần tượng chính thức mà sủi cảo đã được làm xong kịp giờ. Ba nồi sủi cảo đều đã được chuẩn bị xong. Từ Mỹ Lan hỏi: “Cận Dữ biết gói sủi cảo à?”
Thẩu Cúc Hoa gật đầu: “Cái gì cũng biết một ít, mấy năm trước vì phải chăm sóc tôi nên nó phải học rất nhiều thứ.”
Từ Mỹ Lan khuấy bánh trong nồi, chậm rãi nói: “Mông Mông thì cái gì cũng không biết, con nhỏ này cứ đụng đến bếp núc là rớt não hay sao ấy.”
“Cận Dữ biết là được rồi, không đói chết được.” Thẩu Cúc Hoa nói.
Hai bà cụ nhìn nhau, cười cười, Từ Mỹ Lan lại nói: “Cúc Hoa bà xem xem, bây giờ cuộc sống tốt đẹp biết bao.”
Đêm giao thừa, Lý Cận Dữ được nhận rất nhiều phong bao lì xì.
Diệp Mông ngưỡng mộ mãi không thôi.
Qua tết, hai người về lại nhà cũ mấy ngày, mấy hôm nay Lý Cận Dữ vẫn chưa hết cảm cho nên dù Diệp Mông có mời gọi thế nào, Lý Cận Dữ cũng không chịu, chỉ nằm sấp một đống trên giường. Anh có thói quen nằm sấp ngủ, cả mặt đều vùi vào trong gối. Anh đắp chăn che hết đầu, có lẽ do mới uống thuốc xong mà cả ngày anh buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt. Anh thở dài một hơi, giọng nói rầu rĩ từ trong chăn truyền ra: “Không đâu. Anh buồn ngủ rồi. Cầu xin tha cho anh.”
Căn phòng cũ chỉ có đèn mờ mờ, đầu tường, hoa mai nở rộ như người thiếu nữ điệu đà đang mời gọi, tán tỉnh. Diệp Mông nằm nghiêng như nàng tiên cá, một tay chống đầu, một tay xoa xoa tóc anh: “Không được mà, Lý Cận Dữ.”
Lý Cận Dữ mệt mỏi không nói lời nào, một hồi lâu, anh đưa tay ra khỏi chăn, giơ ngón giữa ra trước mặt cô.
Diệp Mông bật cười, bỗng dưng cảm thấy bộ dáng bất lực, chịu khuất phục của anh đáng yêu chết đi được. Thế là cô chui vào chăn, ai ngờ, Lý Cận Dữ đã ngủ rồi.
Diệp Mông hôn lên môi anh.
Đêm nay là năm mới đầu tiên của hai chúng ta, tuy mẹ anh đã không còn nữa, em tặng bà nội em cho anh, em tặng cô cả, cô hai, cô út, ông nội cho anh. Em tặng cả em cho anh nữa. Anh có thích mặt trăng không, em có thể hái mặt trăng xuống tặng anh. Nói chung là, Lý Cận Dữ à, năm mới vui vẻ, năm nào cũng vui vẻ.
“Lý Cận Dữ.”
“Ơi.” Anh đáp rất nhanh, nhưng là kiểu đáp trong mơ màng.
“Chưa ngủ à?”
“Ngủ rồi.”
“Thế sao anh nghe được.”
“Nói một câu sến súa nhé.” Anh nhắm mặt lại, vùi đầu vào gối, giọng nói uể oải: “Mỗi dây thần kinh trên người anh đều là em, chỉ cần em gọi anh, dây thần kinh sẽ nhắc anh.”
“Lý Cận Dữ, em yêu anh.” Diệp Mông chớp chớp mắt nhìn anh, bỗng nhiên nói.
Bên ngoài cửa sổ, hoa mai như linh hồn của anh, nhẹ run lên.
Lý Cận Dữ ngây ngốc một hồi rồi xoay người lại, quay đầu nhìn cô như đang chăm chú lắng nghe: “Nói lại một lần nữa đi, cái tai bên này chưa nghe được.”
“......Hai tai của anh chia nhau làm việc à?”
“Anh đối xử bình đẳng mà, sợ sau này nó đình công.”
“..........”
Diệp Mông lần này cố ý ghé sát vào, cắn lên tai anh: “Lý Cận Dữ, em yêu anh bao nhiêu, thế giới này cũng yêu anh bấy nhiêu.”
“......Chị à, em được lại rồi. Muốn làm em trai này không?”
“............”
*
Năm ấy mây tầng cao, hoa núi rực rỡ hơn bình thường, phía đông một khóm, phía tây một khóm, như mở ra cả một góc trời. Năm ấy, mùa xuân như dịu dàng hơn, sóng biển nhẹ nhàng lướt qua đá ngầm, tất thảy đều phấn chấn, rộn ràng.
Thực ra thời gian sẽ không dừng lại, câu chuyện vẫn sẽ tiếp tục.
Chúng ta không cần nói xin lỗi với quá khứ của chính mình, chỉ cần sống thật tốt mỗi ngày trong tương lai thì đó chính là sự chân thành lớn nhất với quá khứ.
Bọn họ, cho đến chết cũng sẽ vẫn lãng mạn, cho đến chết vẫn là thiếu niên.
Cho đến chết, cũng sẽ trở thành mặt trăng của nhau.
Đó là thứ tình cảm cố chấp không kiêng kỵ tất cả mọi thứ, đến Bồ Tát cũng không biết phải làm thế nào.
Không biết phải làm thế nào, vì các ngươi đều là người xuất chúng trong nhân gian của ta.
Tạm biệt.
Hẹn gặp lại.