Xe dừng lại gần khu nhà vệ sinh, đợi Diệp Mông lên xe. Ánh chiều tà không còn hắt lên đỉnh đầu nữa, bóng chiều đỏ au đã dần bao phủ cả sân tập. Lê Thầm cũng vừa bước ra khỏi WC, thấy Thai Minh Tiêu ngồi bất động trên ghế phó lái của Lý Cận Dữ như pho tượng binh mã.
Mà vị thiếu gia ở ghế lái vẫn gác tay ra cửa sổ, còn chưa thắt dây toàn, ra vẻ “đọc xong rồi thì cất về chỗ cũ cho ông.”.
Đương nhiên, chuyện này, Lê Thầm biết. Chắc anh ta là người đầu tiên, tầm mấy ngày sau lần bão xe rồi cưỡng hôn đó, Lý Cận Dữ đã nói hết với Lê Thầm. Lúc đó hai người đang ngồi trong câu lạc bộ uống mấy lon bia sắp hết hạn, nói chuyện phiếm, Lý Cận Dữ lúc đó gục hoàn toàn rồi, muốn bộc lộ hết tâm tư, đương nhiên Lê Thầm là người biết lắng nghe nhất trong nhóm.
Lúc ấy, Lê Thầm ngậm điếu thuốc, hỏi một câu: “Là cô ấy đề nghị à?”
“Ừm.” Lý Cận Dữ dựa vào ghế, hai chân duỗi thẳng, tay đặt lên đùi, cầm lon bia uống một ngụm: “Lúc đó cô ấy nói phải quay lại Bắc Kinh, em cảm thấy cô ấy đang chơi đùa với em nên đòi chia tay, cô ấy nói nếu em không tin cô ấy thì cả hai kết hôn. Anh nói xem, cô ấy có đểu không đã chứ, tự mình ra đi còn lấy chuyện kết hôn ra để trói buộc em, nhưng em thích.”
“Nghe thì cũng thấy hơi đểu đểu.” Lê Thầm khoanh tay trước ngực, gật đầu.
Lý Cận Dữ bất ngờ không vui: “Em nói bậy thôi, anh đừng có phụ họa theo.”
Lê Thầm bật cười: “Thai Minh Tiêu nói cậu là thằng ngốc ngọt ngào, từ đầu anh đã thấy sai sai. Nhưng mà nghe vậy thì thấy cậu đúng là ngốc thật, sao chuyện trọng đại như kết hôn mà không suy nghĩ gì cả thế, tốt xấu gì thì nhà cậu cũng ở đây, cho dù cậu có sống ở trấn đi nữa, cậu thực sự nghĩ rằng ông ngoại đã bỏ rơi mình rồi sao. May mà con người Diệp Mông rất được, chứ nếu gặp phải cô chuyên quyến rũ đàn ông hoặc là khẩu vị nặng thì cậu tính sao?”
Lý Cận Dữ ngồi trên ghế, tu bia ừng ực, rèm mi buông xuống, nhìn như đang nghiêm túc nghe lời dạy bảo, ngoan ngoãn vô cùng, nhưng lời nói thì ngược lại: “Anh tưởng em chưa gặp phải à?”
Lê Thầm chau mày, chăm chú lắng nghe.
“Em nhớ hồi em học cấp ba, có một chị gái cùng trường đại học với Lê Tư Dương nhỉ? Tên gì em quên mất rồi, nói chung là học khoa tiếng Pháp. Ngày nào cũng đứng ở cổng trường đợi em, mời em đi ăn cơm, tặng em đủ thứ đồ. Hồi đó em mới từ Mỹ về, ở trong nước trừ các anh ra thì không còn bạn bè nào khác nên xem chị ta như chị gái. Em lúc đó mới cấp ba, còn chị ta thì dường như rất hiểu tâm lý của những chàng trai mới lớn nên xây dựng hình tượng chị gái tâm lý các kiểu, sau đó lại gợi ý cho em đủ các loại chuyện giới tính. Lúc chị ta đến tìm Lý Tư Dương toàn chạy vào phòng em, không nói gì mà còn nhảy lên giường em nằm như đúng rồi, đợt đó em phải giặt ga giường hằng ngày đấy, thế mà Lý Lăng Bạch còn tưởng ngày nào em cũng mặt dày thẩm du.”
Lê Thầm nghĩ lại, hình như đúng là có một cô gái như thế, cô ta rất xinh, tính cách cũng rất táo bạo, chơi chung rất được, nhưng vì tính cách thoải mái quá nên Lê Thầm và Lê Tư Dương không để ý, chỉ chơi với cô ta như chơi với bọn con trai bình thường. Ai ngờ cô ta lại âm thầm quấy rối em trai họ, Lý Cận Dữ, từ đó về sau cả hai cũng không chơi với cô ta nữa. Sau này một thời gian dài, trên diễn đàn có bài bốc phốt, có người nói cô ta là thứ chuyên đi quyến rũ đàn ông, nhất là những nam học sinh cấp ba.
Lê Thầm và Lý Cận Dữ chơi thân nhiều năm, anh ta luôn chăm sóc, quan tâm Lý Cận Dữ như em trai ruột. Người theo đuổi Lý Cận Dữ đúng là nhiều vô kể, hơn nữa toàn là mấy chị gái hơn tuổi.
“Ngoại hình của cậu rất được lòng mấy chị gái hơn tuổi đấy chứ.” Lê Thầm tổng kết một câu rồi than thở: “Như anh đây này, từ nhỏ đã không phải lo lắng gì, vì mấy bà chị sợ anh sẽ tán bọn họ mới ghê chứ.”
Lý Cận Dữ ừm một tiếng: “Em cũng sợ anh tán em.”
“.......”
*
Thai Minh Tiêu vẫn không tin lắm, anh ta nghiên cứu đi nghiên cứu lại, thậm chí là lên baidu search xem thật hay giả, nghiêm túc hỏi Lê Thầm: “Anh, anh nói xem, cái này mà cố ý làm giả thì có phạm pháp không?”
Lê Thầm híp mắt cười: “Có cần tôi lấy giấy kết hôn của tôi cho cậu so sánh không?”
Thai Minh Tiêu kinh ngạc: “Anh đã biết từ lâu rồi?”
“Sớm hơn cậu chút thôi.”
“.........”
“.........”
Thôi rồi.
Tiếp đó là một màn im lặng, mặt trời đã xuống núi, ánh sao và bóng tối gặp nhau, khiêu vũ trên bầu trời. Thai Minh Tiêu cảm thấy mây đen đang ngự trên đỉnh đầu, anh ta nhìn Lê Thầm, rồi lại nhìn vị thiếu gia đang ngồi ở ghế lái.
“Hiểu chưa? Ông chồng ở trấn nhỏ mà Câu Khải suốt ngày thao thao bất tuyệt ấy, chính là ông đây.”
Ông đây.
Ông.
Thực ra Lý Cận Dữ rất ít khi dùng mấy từ ngữ xấc xược kiểu ấy, trừ phi anh thấy không vui, hoặc là bị người ta làm cho khó chịu.
Thai Minh Tiêu cảm thấy trên đầu mình đang treo một thanh kiếm, tay len lén mở cửa muốn chuồn êm, không ngờ Lê Thầm đang nói chuyện với Diệp Mông ở bên ngoài, cửa vừa mở ra, cạch, Lê Thầm đóng cửa lại, đẩy anh ta vào xe.
Mẹ nó, ép người vào đường cùng à.
“Chạy cái gì, muốn gọi điện thoại cho Câu Khải à?”
“Làm gì có, tôi xuống xe hút điếu thuốc, hít thở không khí ấy mà.”
Thai Minh Tiêu muốn gọi điện cho Câu Khải thật, muốn nói khoan hẵng về nước.
Lý Cận Dữ bật cười, gác tay lên cửa sổ, chậm rãi rít một hơi thuốc, nhả khói nói: “Sợ cái gì, Câu Khải tán vợ tôi chứ có phải anh tán cô ấy đâu.”
“.....Câu Khải, cũng là nhất thời kích động mà thôi. Lần trước cũng chỉ tặng bó hoa ngay trong văn phòng xong có bảo muốn theo đuổi cô ấy mà thôi, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Lý Cận Dữ quay đầu nhìn anh ta.
Thai Minh Tiêu căng thẳng: “Sao....sao thế?”
“Ồ, tặng hoa rồi cơ đấy, chuyện từ khi nào?”
Thai Minh Tiêu cả kinh: “Cậu cậu cậu không biết?”
“Không biết luôn.” Anh ngả lưng ra sau, thong thả gạt tàn thuốc: “Cô ấy không nói với tôi.”
“.................”
“..............................Xem như tôi chưa nói gì đi.”
Xin lỗi nha, Câu Khải, cậu tự chôn mình bên Anh luôn đi.
*
Chiếc xe rời khỏi sân bóng, tiếng ong ong bắt đầu vang lên bên tai, Diệp Mông nhìn gió hắt qua người đi đường, dựa vào ghế phó lái hỏi anh: “Anh định lái chiếc này về Ninh Tuy à?”
Lý Cận Dữ cho xe hòa vào dòng xe đông đúc, một tay cầm vô lăng, quay lại nhìn cô: “Không.”
“Thế thì tốt, chiếc này kéo gió quá, hơn nữa động cơ vang quá, các bà các ông bình thường đi ngủ sớm, chiếc này mà lái trong đêm thì người trong trấn thức hết.”
“Ừm.”
Diệp Mông lướt điện thoại, hỏi một câu: “Anh mua que thử thai chưa?”
“Mua rồi.” Anh vừa mua que thử ở tiệm thuốc gần sân bóng, quay đầu nói: “Trong ngăn cửa bên cạnh em.”
Chuyện mang thai này thực ra hai người tự hiểu ngầm với nhau, nếu đúng là xui xẻo vậy thì chỉ có nước sinh ra thôi, không thể để sẩy được. Nhưng tốt nhất là không có, vì cả hai đều thấy thời gian được ở cạnh nhau chưa đủ.
“Mua ba loại, mỗi cái đều đợi 5 phút, Lê Thầm nói làm thế chắc ăn hơn.” Anh dừng xe lại, trước mặt là một nhà vệ sinh công cộng.
Diệp Mông thầm nghĩ tên quỷ này còn đi thỉnh giáo Lê Thầm nữa cơ đấy, cô vừa đọc mấy tờ giấy hướng dẫn vừa hỏi: “Lê Thầm có kinh nghiệm lắm à?”
“Lê Thầm và bà xã yêu nhau lâu rồi, từ hồi đại học đã ở chung với nhau, em nói xem anh ấy có kinh nghiệm không. Thực ra chuyện này bình thường cũng sẽ không nói với bố mẹ, mẹ anh thì lại càng không, đa phần là đám con trai lâu lâu tám với nhau nên cũng biết được đại khái.”
Diệp Mông ừ một tiếng, không còn tâm trạng nghe anh nói nữa, giờ cô cảm thấy sốt sắng không chờ được. Cô không hy vọng mình sẽ có con lúc này: “Nếu em quen anh từ hồi đại học thì hay rồi, sẽ không thấy thời gian bên nhau quá ngắn nữa. Với lại, em thấy đám người các anh cũng rất thú vị.”
“Dựa vào tính cách của em thì chắc hồi cấp ba anh phải đến tiệm thuốc mua que thử thai thường xuyên quá?” Anh dựa vào ghế, quay đầu nói: “Thế thì không đúng lắm.”
“Bớt đi.”
“Đừng có học theo anh.”
“Cứ học đấy.”
Diệp Mông còn chưa xuống xe, ánh đèn vàng chiếu xuống, những con thiêu thân lao vào ánh đèn, hai bên là nước sông cuồn cuộn, ánh đèn cả thành phố đều như phía sau, như đang dung hòa hai người họ.
Diệp Mông xuống xe, vứt điện thoại xuống ghế. Lý Cận Dữ gác tay lên cửa sổ hút thuốc, không ngờ điện thoại reo lên, là tiếng tin nhắn.
Anh rất ít khi xem điện thoại của Diệp Mông. Anh không thích giám sát, nhưng lại rất vui nếu Diệp Mông giám sát anh. Nhưng Diệp Mông cũng thế, hầu như không kiểm tra điện thoại của anh. Cả hai người đều biết mật khẩu điện thoại của nhau, nhưng lại rất ít khi chủ động xem điện thoại đối phương có gì. Nếu không phải vì tin nhắn đến tới tấp, anh vô tình liếc sang thấy là tin nhắn của Câu Khải, có lẽ anh sẽ không mở điện thoại cô ra làm gì.
[Câu Khải: Thai Minh Tiêu nói hôm nay cô đến xem Lý Cận Dữ đánh bóng?]
[Câu Khải: Ông chồng ở trấn của cô rốt cuộc có ra hồn không vậy.]
[Câu Khải: Ngày mai tôi về nước.]
Trong xe tối mịt, người qua lại đầy đường, ánh đèn neon ở quán rượu ven đường hắt lên khuôn mặt người đàn ông trong xe.
Lý Cận Dữ vẫn gác một tay ra ngoài cửa sổ, làn khói thuốc lượn lờ, một tay nhấn nút quay lại màn hình, khóa máy, vứt di động lại ghế của cô, vẻ mặt lãnh đạm, rồi lại lấy điện thoại lên.
[Lá Chanh: Về nói chuyện riêng, LCD]
Sau đó, lại một tin nữa.
[Lá Chanh: Thêm cả chuyện tặng hoa nữa, anh đập chậu nhà tôi hai lần, ừm, chờ anh, LCD.]