Sau khi đồng ý giúp Tề Đông nổi tiếng, Văn Thư Mặc rơi vào mâu thuẫn và trầm tư. Anh có khá nhiều bạn bè trong ngành tạp chí, chỉ không thể giúp đỡ, nhưng nhân mạch ở trong giới giải trí lại cực kỳ thiếu, suy nghĩ kỹ để chọn ra một vài người bạn có mối quan hệ tốt lại không có người nào có bản lĩnh làm cho Tề Đông nổi tiếng, cuối cùng một cái tên xuất hiện trong đầu anh.
Lâm Thâm!
Chỉ cậu có năng lực này.
Tuy nhiên, bây giờ Lâm Thâm thậm chí không muốn gặp anh, liệu cậu có sẵn lòng giúp cho anh việc này không? Ngọn lửa trong mắt Văn Thư Mặc vừa sáng lên lại lập tức tối sầm lại.
Nếu không nhờ Lâm Thâm, anh có thể tìm ai? Văn Thư Mặc thực sự không thể nghĩ ra người thứ hai có thể giúp anh.
Cả ngày đều chỉ suy nghĩ vấn đề này, bên trong chiếc gạt tàn đã đầy ắp tàn thuốc.
Lúc chạng vạng tối, Văn Thư Mặc cuối cùng cũng hút hết điếu thuốc cuối cùng, mặc áo khoác vào rồi đi ra ngoài.
Vốn dĩ anh muốn gọi Lâm Thâm để nói chuyện này, nhưng anh nghĩ rằng đây không phải đơn giản chỉ là giúp một việc nhỏ, gọi điện thoại quả thật không có thành ý. Anh đứng ở cửa nhà Lâm Thâm rất lâu, đi đi lại lại cho đến khi chân hơi đau, mới đưa tay lên chuẩn bị gõ cửa.
Ai ngờ, bàn tay vừa mới đưa lên, chưa kịp gõ cửa thì sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Đứng trước cửa nhà tôi làm gì vậy?”
Văn Thư Mặc quay đầu lại, phía sau anh, Lâm Thâm ăn mặc quần áo chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, trong mắt lộ ra một chút mệt mỏi, có lẽ vừa mới trở về sau một dịp quan trọng nào đó.
Thấy Văn Thư Mặc hồi lâu không trả lời, Lâm Thâm bước tới, đứng trước mặt Văn Thư Mặc, hỏi lại một lần nữa.
“Tôi hỏi anh, anhowr trước của nhà tôi đi tới đi lui hơn hai mươi phút, anh muốn làm gì?”
Hai mươi phút?
Văn Thư Mặc bị chính mình làm cho hoảng sợ, hóa ra là anh đã do dự lâu như vậy. Thấy Lâm Thâm có chút không kiên nhẫn, lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa đi vào, Văn Thư Mặc nói nhanh.
“Tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.”
“Chuyện gì vậy?” Lâm Thâm dừng động tác mở cửa lại, dựa vào trên cửa hỏi anh.
“Có chút… phiền phức, vào nhà nói chuyện có tiện không?” Văn Thư Mặc chỉ chỉ vào nhà Lâm Thâm.
Lâm Thâm khoanh tay nhìn anh, trong mắt không có một chút cảm xúc nào, lời nói lạnh như băng: “Thật xin lỗi, không tiện, có chuyện gì cứ việc ở đây nói đi.”
“Nhưng…tôi…”
Văn Thư Mặc ngập ngừng, anh không biết phải nói thế nào.
“Nếu không có chuyện gì, tôi đi vào đây.”
Lâm Thâm không có kiên nhẫn chờ anh lắp ba lắp, nhanh chóng mở cửa đi vào. Cửa chuẩn bị đóng lại, Văn Thư Mặc vội vàng đưa tay ra chặn lại, không chút do dự, cắn nghiến răng nói ra.
“Tôi muốn nhờ anh làm Tề Diệp nổi tiếng!”
“Tại sao?” Lâm Thâm dừng lại, rất có hứng thú hỏi.
“Bởi vì, anh ấy là Tề Đông. Vì tôi mắc nợ anh ấy, tôi muốn đền bù cho anh ấy. Anh ấy không còn nhớ về quá khứ. Hiện tại mong muốn của anh ấy là nổi tiếng và được nhiều người biết đến, cho nên tôi…”
“Vậy anh muốn tôi giúp anh ta nổi tiếng sao?” Lâm Thâm cười lạnh một tiếng, “Là anh nợ anh ta, là anh đã hứa với anh ta, liên quan gì đến tôi? Mặc dù hiện tại tôi đang phát triển trong lĩnh vực giải trí, nhưng không có nghĩa cứ tùy tiện một diễn viên hạng ba lại có thể lọt vào trong mắt tôi chưa kể Tề Đông càng không phải là diễn viên hạng ba! Hơn nữa, Văn Thư Mặc, sao tôi phải giúp anh? ”
Văn Thư Mặc nói: “Anh giúp tôi lần này, nếu sau này công ty của anh có chuyện gì cần tôi hoặc cần tạp chí Chính Viễn, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ.”
“Anh cũng đánh giá quá cao bản thân mình rồi.” Giọng nói Lâm Thâm mang theo nhàn nhạt trào phúng, ra hiệu anh buông tay đang nắm cửa ra, Văn Thư Mặc run rẩy buông ta ra khỏi cửa vài giây, sau đó lại nắm lấy, so với trước còn dùng lực lớn hơn.
Đôi môi của Văn Thư Mặc mở ra khép lại, mở ra rồi lại khép lại, cuối cùng cắn chặt môi dưới, như thể không còn lựa chọn nào khác: “Anh muốn tôi làm gì cũng được!”
“Thế nào cũng không thể được.”
Lạnh lùng nói xong những lời này, Lâm Thâm nắm tay Văn Thư Mặc lên, hung hăng đẩy anh ra, rồi đóng cửa lại.
Bên trong cánh cửa, Lâm Thâm dựa vào khung cửa, trong lòng cảm thấy vô cùng yếu ớt và tuyệt vọng. Đã nhiều ngày như vậy, cậu hạ quyết tâm không gặp Văn Thư Mặc, trong lòng cũng không chịu nổi, chính là cậu cần thiết phải làm như vậy, cậu muốn ép Văn Thư Mặc tới đường cùng rồi phải làm hòa với cậu. Cho đến hôm nay, khi Văn Thư Mặc xuất hiện ở lang thang trước cửa nhà cậu, thật ra trong lòng anh cũng có chút vui mừng, nhưng Văn Thư Mặc lại vì Tề Đông mà đến tìm cậu làm cậu vô cùng tức giận đồng thời trong lòng lại đau lòng.
Bên ngoài sắc trời dần dần tối sầm lại, Lâm Thâm chuẩn bị đi tắm rửa sạch sẽ, gạt bỏ mọi muộn phiền của ngày hôm nay. Trước khi đi, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn qua mắt mèo, Văn Thư Mặc vẫn còn đó!
Anh đang ngồi dựa vào tường, mặt vùi vào đầu gối, bả vai run rẩy, như là đang muốn khóc.
Rõ ràng là hạ quyết tâm tàn nhẫn với anh, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng bất lực của anh, cuối cùng cậu cũng đầu hàng.
Lâm Thâm mở cửa, lạnh lùng nói với người ngồi ôm gối bên ngoài, “Đi vào.”
“Cái gì?” Văn Thư Mặc đột nhiên nhấc lên, biểu cảm có chút hoảng hốt.
“Đi vào!” Lâm Thâm nói lớn hơn.
Văn Thư Mặc hiểu ra, nhanh chóng đứng dậy theo Lâm Thâm đi vào.
“Đóng cửa lại.” Lâm Thâm ra lệnh cho anh.
Văn Thư Mặc đóng cửa lại, quay đầu lại phát hiện Lâm Thâm đang cởi quần áo, trong lòng có dự cảm không tốt, nhưng cũng nhanh chóng tiếp nhận tình huống này.
Từng cái quần áo còn lại đều dần dần được cởi ra, Văn Thư Mặc đã sẵn sàng để cởi quần áo của mình, ai ngờ Lâm Thâm đi vào phòng tắm, trước khi bước vào quay đầu nói với anh, “Đi ra phòng khách đợi tôi.”
Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, tim Văn Thư Mặc đập loạn. Lâm Thâm chịu để anh vào, có phải cậu đã đồng ý với yêu cầu của anh không? Nhưng Lâm Thâm không nói lời nào, cứ để cho anh chờ, anh không rõ, chẳng lẽ Lâm Thâm chỉ muốn trêu chọc anh?
Một lúc sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, sau đó cửa mở ra, Lâm Thâm quấn một chiếc khăn tắm bước ra, tóc ướt đẫm nước, bọt nước theo bả vai chảy xuống xương quai xanh, lại đến chảy xuống, cơ bụng, xuống chút nữa ở phía dưới… Văn Thư Mặc không biết để mắt vào đâu nên cúi đầu không nhìn.
“Đi với tôi.” Lâm Thâm tiến lên hai bước, quay đầu nói với Văn Thư Mặc.
Văn Thư Mặc ngẩng đầu, nhìn thấy phương hướng Lâm Thâm đi đến, là phòng ngủ!
Cậu muốn làm gì? Cùng với nghi vấn trong lòng, Văn Thư Mặc đi theo vào.
Mới đi vào, cửa đã bị Lâm Thâm đóng lại, Văn Thư Mặc đột nhiên quay đầu, mới nhận ra rằng mình đang ở trong một tình huống không ổn.
Lâm Thâm từng bước đi về phía anh, cứ mỗi lần cậu bước tới một bước, Văn Thư Mặc lập tức lùi lại một bước, cho đến khi không thể lùi nữa, Văn Thư Mặc ngã ngồi trên giường lớn của Lâm Thâm, ngẩng đầu kinh ngạc mà nhìn Lâm Thâm. Lâm Thâm duỗi ra hai ngón tay, nâng cằm Văn Thư Mặc lên, cúi đầu hôn anh.
Văn Thư Mặc mở to mắt, khi môi hai người sắp chạm vào nhau, anh ra sức quay mặt đi, sau đó lực đạo trên cằm thả lỏng.
Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm lạnh như băng mang theo trào phúng.
“Chuyện này không muốn? Không phải vì Tề Đông chuyện gì anh cũng tình nguyện sao?”
Văn Thư Mặc mở to mắt nhìn Lâm Thâm, hỏi, ” Có phải chỉ cần làm như thế này anh sẽ đồng ý giúp Tề Đông nổi tiếng?”
“Nhìn biểu hiện của anh, nếu có thể làm cho tôi vui vẻ …” Lâm Thâm đem hàm ý sâu xa trong câu nói này dừng ở đây, Văn Thư Mặc không ngốc, anh hiểu được.
“Được”
“Được?” Lâm Thâm ngồi ở mép giường, thích thú nhìn Văn Thư Mặc: “Anh có biết tôi muốn anh làm gì không?”
Văn Thư Mặc nuốt nuốt nước bọt: “Tôi biết rồi.” Anh chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Thâm, ngồi trên đùi Lâm Thâm, ôm cổ cậu, đưa đôi môi mình qua, cố gắng hết sức để lấy lòng, nhưng Lâm Thâm không đáp lại, điều này đã làm cho Văn Thư Mặc rất nản lòng. Anh vươn tay vuốt ve thân thể Lâm Thâm, chậm rãi tiến vào phía dưới, cũng may Lâm Thâm đã có phản ứng.
Văn Thư Mặc cởi hết quần áo, vươn tay cởi khăn tắm đang che những bộ phận trọng yếu của Lâm Thâm ra.
Khi đó đã có ý chờ đợi để làm chuyện đó, nhìn có vẻ hơi dọa người, động tác của Văn Thư Mặc chậm lại, đưa mắt nhìn Lâm Thâm, Lâm Thâm không có bất kỳ hành động nào, mà chỉ là nhìn anh với ánh mắt không cảm xúc.
Văn Thư Mặc hạ quyết tâm, nhắm ngay nơi đó ngồi xuống.
Không có màn dạo đầu nên khi tiến vào cũng khá khó khăn, cố gắng hồi lâu, mồ hôi nhễ nhại, cuối cùng cũng vào được một chút. Chỉ một chút thôi, Văn Thư Mặc đã đau đến nỗi trán nổi đầy gân xanh rồi. Anh không định cho mình một ít thời gian hít thở, lập tức ngồi xuống.
Đau đớn trong nháy mắt lan ra khắp chân tay, Văn Thư Mặc đổ mồ hôi, cả người yếu ớt, chỉ có thể ôm lấy cổ Lâm Thâm, anh mới có thể không để mình ngã xuống.