“Xin lỗi. ”
Vài ngày sau khi Văn Thư Mặc trở về thành phố Sa, Từ Chính đã được xuất viện và đi làm bình thường.
Từ Chính cười cười nói: “Mọi người không sao là tốt rồi.” Mấy ngày nay, anh ấy cũng đã đoán ra, sở dĩ nhà họ Lâm đối phó anh ấy chỉ là vì anh ấy thân cận với Văn Thư Mặc.
Trong mắt Văn Thư Mặc hiện lên vẻ áy náy, lúc anh còn muốn nói gì đó, đã bị Từ Chính đánh gãy, “Tiền thưởng chuyên cần năm nay của cậu không có.”
Quả nhiên vẫn là không nên cảm thấy đau lòng cho người này, Văn Thư Mặc khẽ cắn môi, đi về văn phòng của mình.
Nhìn văn kiện trên bàn chất chồng thành từng núi, anh cảm thấy vô cùng đau đầu, di chứng của Lâm Thâm ra vào hung mãnh trong đêm đó – cho dù ghế văn phòng thật mềm nhưng vẫn rất đau, giờ phút này anh chỉ muốn chặt Lâm Thâm ra cho chó ăn.
Điện thoại sáng lên, Văn Thư Mặc cầm lên xem, là tin nhắn của Lâm Thâm.
Tôi sẽ đón anh sau khi tan sở.
Không cần phải lái xe riêng của mình cũng tốt, Văn Thư Mặc nhanh chóng đồng ý.
Chỉ là Lâm Thâm đứng một mình trước cửa tòa tạp chí là như thế nào? Tài xế lái xe đâu rồi!
Lâm Thâm nhìn Văn Thư Mặc, “Sinh nhật của Kiều Kiều sắp đến, cùng tôi đi chọn một món quà.”
Văn Thư Mặc trừng mắt với Lâm Thâm một cái, “Tôi gϊếŧ mẹ anh.” Sau đó anh lập tức bước đi.
Nhìn thấy bước chân có phần vặn vẹo của anh, ánh mắt Lâm Thâm tối sầm lại, nhưng cậu vẫn nhỏ giọng phản bác, “Bà ấy đã về trời rồi, anh nên tích đức đi.”
Hai người sóng vai đi trên cây cầu ở bên bên sông, gió chiều vừa mạnh lại mang theo chút lạnh lẽo, hóa ra trời đã sang thu.
Lâm Thâm nhích lại gần người Văn Thư Mặc, chắn một ít gió lạnh, vừa rồi thoáng nhìn thấy Văn Thư Mặc dường như co người lại, đúng lúc thấy anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng!
“Đã là mùa thu rồi mà vẫn mặc quần áo mỏng như vậy.” Giọng điệu của Lâm Thâm không khỏi trách móc, “Cảm lạnh vào thật phiền phức.”
Văn Thư Mặc cũng không để vào tai: “Tôi quen rồi.”
Con sông ở thành phố Sa khác với con sông bảo vệ thành của Bắc Kinh, gió lớn đến mức giống như dồn người khác vào chỗ chết. Lần đầu tiên đến thành phố Sa, cho dù là đêm đông, anh cũng thích đi dạo một mình, chỉ có gió lạnh buốt thấu xương mới có thể khiến đầu óc anh tỉnh táo lại, hồi tỉnh lại anh mới nhận ra thành phố này không có Lâm Thâm.
Thời gian trôi qua, anh nằm mơ cũng chưa từng nghĩ có một ngày, Lâm Thâm sẽ đến thành phố này, sống ở phòng đối diện với anh, cùng anh sớm chiều ở chung.
Lâm Thâm cảm thấy đau khổ khi thấy Văn Thư Mặc không quan tâm tới bản thân mình, trong những tài liệu do cấp dưới gửi cho cậu nhiều năm qua, Văn Thư Mặc đã bị cảm lạnh không dưới 20 lần vì gió lạnh. Cậu không nói nữa mà lẳng lặng khoác áo khoác lên vai Văn Thư Mặc, cùng anh chậm rãi đi qua cầu.
Bên ngoài trung tâm thương mại có rất nhiều người, cũng không có gió lạnh nữa. Văn Thư Mặc cởϊ áσ khoác trả lại cho Lâm Thâm, chỉ là một khoảnh khắc tùy ý liếc nhìn, tại sao bóng lưng của người đàn ông bên kia đường trông rất quen thuộc … anh đã nhìn từng thấy ở đâu? Rốt cuộc là ai vậy?
“Thư Mặc, tôi sẽ không vui nếu anh nhìn chằm chằm vào những người đàn ông khác.” Thân hình cao lớn của cậu chắn tầm nhìn của anh, Lâm Thâm gắt gao nhìn chằm chằm anh, trong mắt nồng đậm tính chiếm hữu không thể bỏ qua.
Anh hoàn hồn nhìn về phía Lâm Thâm, cười tinh nghịch: “Anh cũng có lúc sẽ không vui sao?”
Rõ ràng ở một thành phố sầm uất, cả hai dường như đã tạo thành một rào cản, ngoại trừ sự im lặng vẫn là im lặng …
“Được rồi, không trêu chọc anh nữa.” Văn Thư Mặc cười một tiếng: “Đi thôi, đi chọn một món quà.”
Văn Thư Mặc tiến lên vài bước, thấy Lâm Thâm không có đi theo, quay đầu lại thúc giục: “Đi thôi.”
Anh nhìn thấy Lâm Thâm vẫn đứng tại chỗ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, môi mím lại thành một đường, đôi mắt run rẩy hàng mi dài nhìn anh, bộ dạng tủi thân cực kỳ, nhất định là cậu sợ anh sẽ nói ra lời lạnh lùng với cậu. Trái tim của Văn Thư Mặc mềm ra như vũng nước: “Tôi lúc nãy chỉ là một phản xạ có điều kiện, anh không cần phải để ở trong lòng.”
Lâm Thâm dường như không tin lời giải thích của anh, nhìn anh chằm chằm hồi lâu rồi bước tới nắm lấy tay anh. Lúc trước cậu vốn là người tràn đầy tự tin, nhưng hiện tại lại biểu hiện lộ ra cảm giác bất an, Văn Thư Mặc bất đắc dĩ mỉm cười, lại không có ý muốn giải thích.
Trong vô số ánh mắt kỳ lạ, cuối cùng cũng chọn được quà, cả hai đói bụng tìm một nhà hàng ngồi xuống.
“Hai người kia thực sự là một đôi sao?”
“Tôi đoán là không, cậu nhìn biểu cảm của hai người họ ấy…” Hai cô gái nhỏ ở ghế bên cạnh đã nhìn chằm chằm hai người từ lúc hai người bước vào cửa, lúc này bọn họ chỉ biết giả vờ như không nghe thấy thanh âm bàn luận của người khác.
Văn Thư Mặc đã không còn tự ti như khi còn trẻ cũng không còn quan tâm đến những ánh nhìn ác ý của người khác. Yêu Lâm Thâm, anh đã tự mình chọn con đường này, cho dù đầy khó khăn anh cũng phải đi cho xong.
Anh gọi đồ ăn xong, đưa thực đơn cho người phục vụ, khi ngẩng đầu thấy Lâm Thâm đang nhìn anh chằm chằm.
“Anh làm sao vậy?” Văn Thư Mặc thấy khóe miệng Lâm Thâm giật giật, không khỏi khó hiểu.
Lâm Thâm liếc nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Không có chuyện gì.”
“Hahaha.” Ăn được nửa chừng, Văn Thư Mặc đột nhiên bật cười, thiếu chút nữa làm mình bị nghẹn.
“?” Khuôn mặt Lâm Thâm tràn đầy thắc mắc.
“Khuôn mặt than này, đừng cố gắng bắt mình cười..” Văn Thư Mặc lại cười khẽ vài tiếng, “Người khác nhiều chuyên, anh cũng đừng quản làm gì.”
Ăn và ăn, anh mới suy nghĩ cẩn thận, gương mặt của Lâm Thâm vốn dĩ đã lạnh lùng như vậy, mặc kệ là ai, anh cũng có bộ dáng như kiểu người ta thiếu tiền mình, mà chính bản thân anh trước đây không phải là người thích cười nhiều như thế, mấy năm nay anh lại che dấu cảm xúc đi nhiều. Hai gương mặt như bai Poker tay trong tay đi dạo trên phố, chẳng trách hai cô gái nhỏ nói vậy. Lâm Thâm hẳn là vừa tưởng anh muốn ép cậu cười với mình nên khóe miệng mới giật giật.
“Khụ.” Lâm Thâm không được tự nhiên mà ho khan một tiếng, khuôn mặt đen lại gắp cho Văn Thư Mặc một khối thịt mỡ to: “Ăn.”
Văn Thư Mặc nhíu mày, Sau một lúc, anh gắp tất cả hành tây và tỏi trong bát cho Lâm Thâm rồi nở một nụ cười thật tươi với cậu: “Ăn đi.”
Lâm Thâm khuôn mặt tối sầm như được vẽ bởi mấy đường vẽ, tay cầm đũa khẽ run lên, cậu thật sự chỉ là không cần thận gắp phải miếng thịt mỡ.
…
“Mặc Thư, ngủ ngon.” Lâm Thâm hôn nhẹ lên giữa mày Văn Thư Mặc, sau đó xoay người đi vào phòng đối diện: “Sáng mai gặp lại.”
Văn Thư Mặc nằm trong bồn tắm, nước ấm áp, trên người cũng giảm bớt đau nhức, anh không khỏi thở dài một hơi, từ từ nhắm mắt lại để trấn dưỡng thần.
“ Thư Mặc, tôi yêu anh.” Bên tai còn văng vẳng thanh âm trầm thấp, say lòng người của Lâm Thâm: “Chúng ta cùng nhau đi ra nước ngoài kết hôn đi.”
Đêm đó ở Bắc Kinh, Lâm Thâm đã thực sự bỏ qua giai đoạn yêu đương mà trực tiếp cầu hôn cậu.
Khác với thanh am ôn nhu trước kia, khi Lâm Thâm nhìn về phía anh ánh mắt vô cùng đáng sợ, như một con thú dữ, chỉ cần anh nói ra lời từ chối, Lâm Thâm sẽ điên cuồng lao tới và xé xác anh ra từng mảnh.
Anh im lặng, vẫn không hề lên tiếng.
Đôi khi không nói một lời cũng là một loại từ chối thầm lặng.
Cuối cùng Lâm Thâm vẫn phải thỏa hiệp: “Tôi sẽ cho anh thời gian.”