Cố Tích Hoa cười như không cười: “Cố tổng?” Trong phút chốc ánh mắt sâu thẳm.
Thẩm Châm lướt mắt qua chỗ khác không nhìn anh —— mình đang làm việc mình đang làm việc mình đang làm việc mình đang làm việc……
“Đây là Thẩm Châm quản lý bộ kế hoạch của công ty chúng tôi, hai vị đã gặp nhau rồi ư?” Lão Trần giới thiệu, ánh mắt hoài nghi lướt qua hai người.
Cố Tích Hoa vươn tay, cười nói: “Chào quản lý Thẩm.” Thẩm Châm đành phải vươn tay qua, lòng bàn tay to lớn giữ chặt cô, Thẩm Châm nhịn không được run lên, người nọ khều khều trong lòng bàn tay cô, vừa ngứa lại êm, da đầu tê rần, Thẩm Châm làm ra vẻ bình tĩnh: “Rất hân hạnh được gặp anh, Cố tổng.” Lúc này hai người vốn nên buông tay, Cố Tích Hoa lại chẳng có ý đó, Thẩm Châm lặng lẽ rút ra nhưng không được, cô nhìn anh một cái, đôi mắt vốn muốn truyền đạt sự ai oán bất mãn, sau khi chạm vào ánh mắt thờ ơ của Cố Tích Hoa, cô hoảng sợ —— haiz, đó là phản xạ có điều kiện được không, em cũng chẳng có ý không thừa nhận anh.
Em chính là cố ý. Ánh mắt Cố Tích Hoa đột nhiên nói vậy, mang theo nỗi u buồn của “người bị tổn thương”, Thẩm Châm trong lòng căng thẳng.
Em không phải cố ý đâu. Thẩm Châm có chút uất ức.
Vậy tại sao em gọi Cố tổng?
Thẩm Châm: ……….Đã nói là phản xạ có điều kiện phản xạ có điều kiện phản xạ có điều kiện phản xạ có điều kiện…………
Lão Trần thấy hai người nhìn nhau, trong mắt có cảm xúc nói không rõ ràng, bàn tay nắm hồi lâu không tách ra, mọi người xung quanh bắt đầu nhìn về phía này, anh ta đành phải đánh vỡ cục diện bế tắc, cười: “Hai vị đây là vừa gặp đã yêu sao?”
Cố Tích Hoa mỉm cười. “Có lẽ thế.” Sau đó tay anh dùng chút sức kéo Thẩm Châm vào lòng: “Nội tử bướng bỉnh khiến người khác chê cười.”
Thẩm Châm 囧. Nội cái gì tử cái gì hả, anh coi đây là thời cổ đại à?!
Lão Trần là ai? Giao tế với quan chức thương nhân mười mấy năm, trong nháy mắt hiểu ra, anh ta nhìn Thẩm Châm, cười nói: “Thẩm Châm giỏi thật, đã kết hôn còn giấu diếm!”
Thẩm Châm từ trong lòng Cố Tích Hoa chui ra, có chút ngượng ngùng: “Còn chưa đâu…cuối năm cơ.”
“Đến lúc đó phải mời tôi đấy!”
“Nhất định nhất định.” Thẩm Châm vừa nói vừa trả lại di động cho lão Trần, anh ta nhận lấy, cười cười không nói gì.
Lão Trần có một thói quen, có thể nói là chứng bắt buộc, kỳ thật phần lớn mọi người đều có thói quen này, nếu không dùng đến điện thoại mà còn mở ra ứng dụng nào đó, cho dù màn hình đã tắt cũng sẽ mở lần nữa để đóng ứng dụng, vì thế anh ta theo thói quen mà mở ra đóng album ảnh rồi mới tắt.
Cố Tích Hoa đương nhiên thấy được.
Thẩm Châm cảm thấy mình hết đường chối cãi.
Cái này gọi là gì? Lễ tình nhân cùng đồng nghiệp nam ăn cơm không nói, còn gặp được bạn trai của mình, gặp bạn trai không nói, còn giả vờ không quen biết, giả vờ không quen biết không nói, còn sau lưng bạn trai quen đối tượng mới (Thẩm Châm: vì sao tôi cảm thấy có chỗ không đúng…).
Cơm đương nhiên không ăn được, lão Trần cũng chẳng ép giữ, hôm nay là lễ tình nhân, người yêu ở bên nhau cũng đúng thôi.
Cố Tích Hoa nắm tay Thẩm Châm đi về phía bãi đỗ xe, dọc đường đi cô nhìn anh mấy lần, trông thấy sắc mặt anh vẫn bình thường, trong lòng cô càng không yên, haiz, rõ ràng cô chẳng làm gì mà vì sao có cảm giác chột dạ bị bắt gian trên giường thế… Không khoa học không khoa học mà…
Thẩm Châm vốn nghĩ rằng lên xe rồi nhất định sẽ có một trận cuồng phong bão táp, kết quả —— không có.
Cố Tích Hoa bị vẻ mặt của Thẩm Châm chọc cười, anh nói: “Cố phu nhân muốn anh làm gì sao?”
Thẩm Châm mau chóng lắc đầu.
Sau đó cô mới biết anh vốn sắp xếp hành trình hôm nay vào chín giờ tối, bởi vì là lễ tình nhân, anh đẩy tất cả kế hoạch buổi tối, nơi mở cuộc họp mà cô tới chính là công việc cuối cùng, anh chưa từng nghĩ rằng vừa họp xong thì nhìn thấy Thẩm Châm cùng người đàn ông khác tại quán ăn Nhật, chậc chậc chậc, tâm trạng của Cố Tích Hoa có thể hiểu.
Đậu xe tại một gara gần quảng trường trung tâm, Thẩm Châm nắm tay Cố Tích Hoa vừa đi dạo vừa tìm chỗ ăn cơm. Trên con đường đều đặt những LED có nội dung liên quan đến lễ tình nhân, màu đỏ lãng mạn rõ ràng, cho dù là con nít hay người trẻ tuổi hoặc là người phụ nữ trung niên đều bán hoa hồng, nhìn thấy các cặp tình nhân bọn họ như là ong vỡ tổ đi lên “Anh à mua hoa hồng đi” “Tặng bạn gái nhé”… Trước khi những người kia vây qua Thẩm Châm cười hơn nữa kiên quyết nói: “Không mua, cám ơn.”
Đi trên đường bị quấn lấy cả con đường, Thẩm Châm nhức đầu. Trực giác nói với cô Cố Tích Hoa không thích tình huống như vậy, hơn nữa đây là một loại chuộc tội? Lấy lòng? Không hiểu tâm lý, Thẩm Châm tiếp tục cản một đường dây dưa cho Cố Tích Hoa.
Gặp phải một cửa hàng bán hoa, Cố Tích Hoa dắt Thẩm Châm đi vào, cô hơi ngớ ra, nếu nhớ không lầm, đây là cửa hàng bán hoa đầu tiên mà họ thấy trên con đường này, chẳng lẽ trước đó Cố Tích Hoa một mực tìm cửa hàng này?
Vào cửa hàng Thẩm Châm mới hiểu được Cố Tích Hoa căn bản không phải đi tìm cửa hàng bán hoa, mà là đi tới cửa hàng bán hoa này, hơn nữa anh cũng đã đặt hoa rồi. Thẩm Châm cũng đột nhiên hiểu được vì sao Cố Tích Hoa phải đậu xe ở bên cạnh, chứng tỏ rằng anh đã có sắp đặt tối nay? Mang tâm tình chờ mong lại khẩn trương, cô lặng lẽ nhìn Cố Tích Hoa, anh đang ký biên lai, ánh mắt bình tĩnh mà lại chuyên chú, vẻ dịu dàng khó thể nhìn ra. Thẩm Châm không thể không thừa nhận, cô bị vẻ tuấn tú của anh đánh ngã rồi ~(≧▽≦)/~
Người trong cửa hàng cầm hoa đưa cho Thẩm Châm, hoa hồng tươi mới, hai mươi đoá, bao bọc tinh xảo, mùi hoa nồng đậm, từng đoá nở rộ quyến rũ, như là vừa hái xuống không bao lâu.
20.
Yêu em.
“Anh biết em không thích những thứ này, nhưng đây là lễ tình nhân đầu tiên chúng ta ở bên nhau, nên giữ gìn truyền thống thì tốt hơn. Hoa hồng nhất định phải tặng.”
“Cố phu nhân, em đừng chê.”
Thẩm Châm mỉm cười, đến gần hôn anh: “Em không chê, Thẩm tiên sinh.”
Anh có sự lãng mạn của truyền thống, lại có sự dịu dàng riêng biệt, Cố Tích Hoa, đàn ông trên toàn thế giới không ai đẹp trai bằng anh đâu.