Buổi trưa Cố Nam Thành có một bữa tiệc nên không trở về ăn cơm, trên bàn cơm chỉ còn hai người các cô. Rõ ràng là Tống Thanh Vãn tự nói muốn ăn canh sườn rong biển, nhưng khi dì Tôn bưng lên lại không chạm đũa, lơ đãng nhìn mấy lần rồi đứng dậy chạy vào toilet, nôn nghén rất dữ dội, Thẩm Châm nghe được âm thanh kia cảm thấy cô bạn mình như muốn nôn cả ruột gan ra, cô lo lắng chạy tới xem lại bị Tống Thanh Vãn giữ chặt, tránh cũng không tránh, Tống Thanh Vãn bóp chặt cổ tay cô như là nắm bắt mạng sống, đợi Tống Thanh Vãn nôn xong rồi, cô ngẩng lên khuôn mặt trắng bệch, hồi lâu chưa thở lại bình thường.
Thẩm Châm dìu cô bạn đi ra, mặt mày cô nhăn nhúm, tâm trạng hết sức phức tạp. Cả đời này Tống Thanh Vãn ghét nhất bị ngã bệnh, cô nói ngã bệnh không chỉ có thân thể, ngay cả tinh thần cũng giống như không thuộc về mình, cô sợ loại cảm giác không thể khống chế bản thân. Vì thế từ nhỏ cô đã chăm sóc tốt sức khoẻ cũng như tinh thần, nhìn thấy một người gầy gò yếu ớt, ai có thể nghĩ rằng đã hơn hai mươi năm trời mỗi sáng cô vẫn kiên trì tập thể dục một tiếng? Hồi các cô còn nhỏ, Tống Thanh Vãn kéo Thẩm Châm cùng tập luyện, vì thế cơ thể của Thẩm Châm cũng khoẻ mạnh, mấy năm nay tuy rằng ngồi lâu trong văn phòng nhưng vẫn còn thừa lại tố chất của nhiều năm qua nên Thẩm Châm cũng chẳng ngã bệnh bao nhiêu.
Hiện tại, vì Cố Nam Thành, cô mang thai, tái nhợt yếu ớt, đã mấy ngày ăn không vô, ngửi chút mùi không hợp liền nôn mửa… Cái này còn đau khổ hơn cả ngã bệnh đấy Thanh Vãn. Vì sao cậu chịu đựng chứ…
“Thẩm Châm, lúc mới biết mình mang thai, tớ rất sợ hãi.”
“Cậu sợ gì?”
Tống Thanh Vãn cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, cô mỉm cười: “Cũng chẳng biết sợ gì… tớ chỉ cảm thấy sợ thôi… Nó vậy mà ở trong người tớ, tớ lại sắp trở thành người mẹ, Thẩm Châm, loại cảm giác này thật nói không nên lời…”
Thẩm Châm bĩu môi.
Phụ nữ chỉ cần mang thai là thế… cái loại cảm giác nói không nên lời…
Tống Thanh Vãn thở dài một hơi: “Thẩm Châm, một ngày nào đó cậu sẽ cam tâm tình nguyện sinh con cho anh ấy.”
“Vì sao chứ?”
“Bởi vì anh ấy đáng để cậu đau đớn vì anh ấy.”
“Người có thể khiến tớ sẵn lòng đau đớn vì anh ấy nhất định không muốn tớ đau đớn.”
“Sinh ra một bé Cố, giống như anh ấy hồi nhỏ, cũng giống như cậu hồi nhỏ, tựa như hai người các cậu trở thành một thể, cậu nhìn đứa bé thì nhớ tới người lớn, cảm giác như vậy không tốt sao?”
“Bọn tớ có thể nhận con nuôi.”
“Nhưng không phải là của anh ấy.”
“Chỉ cần có tình yêu, không phải là một nhà ba người ư.”
“Bởi vì yêu nên cậu mới muốn một bé Cố.”
Thẩm Châm bĩu môi: “Thứ lỗi cho tớ không thể lĩnh hội cõi lòng theo lời của cậu.”
Tống Thanh Vãn phát hiện, khúc mắc của Thẩm Châm thật sự buộc quá chặt, không tốn nhiều tâm tư thì tuyệt đối không thể tháo gỡ. Cô cố gắng, đáng tiếc thất bại, chỉ có thể lặng lẽ thắp ngọn nến cho người nào đó. Con đường dài đằng đẵng, Cố Tích Hoa anh tự bảo trọng nhé.
Đảo mắt đến ngày chủ nhật, hai người hẹn nhau đi xem nhà, 160 mét vuông, không tính vườn hoa nhỏ. Thành thật mà nói, khi Thẩm Châm biết còn có vườn hoa nhỏ cô đã hết hồn, Cố Tích Hoa nói: “Không phải cùng hoàng tử đi hái nấm sao? Hoàng tử thoả mãn yêu cầu này của em.” Thẩm Châm 囧.
Căn nhà có một tầng, hai phòng ngủ, một phòng sách, một phòng tập thể thao, trong phòng ngủ chính có phòng tắm, còn có phòng vệ sinh riêng, phòng khách và ban công đều rất lớn, đi vào nhà chính là phòng ăn, bên trái là phòng bếp và phòng giặt đồ. Thực ra phần lớn cấu trúc của ngôi nhà đều bình thường, trang hoàng thiết kế mới là nhân tố quan trọng quyết định căn nhà này đẹp hay không, mua nhà chỉ là xem phát triển thế nào và chất lượng của nó, chỉ cần chất lượng tốt, Thẩm Châm thấy mua ở đâu cũng tốt. Đây là điểm cô hoàn toàn tin tưởng Cố Tích Hoa. Vì thế hai người đi xem ba chỗ Cố Tích Hoa đã chọn, tổng hợp lại, hoàn cảnh tiểu khu, phần tầng lầu vẫn còn đợi thế nào, cuối cùng họ quyết định mua ngôi nhà đầu tiên, gần công viên, khá thanh tĩnh, không tính là hẻo lánh, nhưng không ở phố xá sầm uất, cộng thêm một vườn hoa nhỏ. Ngoại trừ giá cả, Thẩm Châm đều rất hài lòng.
Nhưng tiền nào đồ nấy, Thẩm Châm cắn răng nhắm mắt gật đầu đồng ý, mua nhà thế này cô giống như người kiếm được mấy trăm vạn. Khi Thẩm Châm run rẩy lấy ra thẻ ngân hàng của mình, cô cảm thấy trái tim mình như bị cắt thành từng mảnh, dành dụm nhiều năm thế mà.
Cố Tích Hoa cầm lấy, nhìn Thẩm Châm rồi cười: “Em có bao nhiêu?”
Thẩm Châm vẫy tay bảo anh đến gần nói nhỏ, Cố Tích Hoa bị ánh mắt híp nhỏ của cô chọc cười, anh kéo cô qua xoa tóc cô, rồi ôm vào trong lòng: “Nói.”
“Năm vạn.”
Ồ, nhiều hơn anh tưởng tượng.
“Thẩm tiên sinh anh có ghét bỏ Cố phu nhân là người nghèo nàn không?” Thẩm Châm ngước mắt nhìn anh.
“Cố phu nhân là nhà bạc triệu, không nghèo nàn.”
Thẩm Châm híp mắt vui vẻ.
Giờ phút này tâm trạng của Cố Tích Hoa vô cùng tốt. Anh biết mình có được một báu vật —— cho dù em nghèo hay giàu, cho dù anh nghèo hay giàu, chúng ta đã ở cùng nhau thì sẽ cùng gánh vác tất cả mọi thứ trong cuộc sống, anh sẽ cố gắng dùng những gì mình có mà tạo ra mọi thứ cho cuộc sống của chúng ta, không liên quan với sự khác biệt giới tính, chỉ liên quan đến tình yêu.