Đêm nay Lâm Tử Diên cố ý chọn bộ sườn xám màu xanh lục có họa tiết mưa bụi mà cô thích nhất gần đây.
Bộ váy ôm sát vào người, còn mang theo mùi hương hoa nhài.
Cô xoay người lấy giày cao gót, ngón tay nhẹ nhàng mang vào, lơ đãng liếc nhìn người đàn ông có vẻ đã đứng ở cửa rất lâu.
“Anh vào lúc nào thế?” Cô ngẩng đầu, hơi kinh ngạc hỏi.
Thẩm Tư Viễn đánh giá cô một vòng, sau đó nói: “Anh vốn luôn ở đây.”
“Chẳng qua em không phát hiện ra thôi.”
Lâm Tử Diên: “Có phải hơi muộn rồi không? Chúng ta nhanh chóng xuất phát thôi.”
Nhưng ngay lúc cô bước qua cửa, vừa chuẩn bị ra ngoài ——
Người đàn ông đã chặn cô lại, ôm vào lòng mình, không cho cô bước khỏi cửa.
“Em mặc đẹp thế này, em nói xem, có phải anh không nên đưa em ra ngoài không?” Giọng nói anh hơi khàn khàn.
Lâm Tử Diên khó tránh khỏi bị anh mê hoặc, nhưng cô vẫn đảo mắt, nghiêm túc nói: “Ngày nào anh cũng nhìn thấy em mà, có điều đúng là lâu lắm rồi em không đi dự mấy tiệc xã giao này.”
Gần đây Lâm Tử Diên hơi lười biếng, những bữa tiệc không bắt buộc cần có bạn đồng hành với anh, cô đều chọn ở nhà nghỉ ngơi.
Có điều hôm nay cô lại có mục đích khác, cho nên mới vô cùng thành thật.
Thẩm Tư Viễn dường như nghi ngờ sự tích cực của cô, anh nhướng mày: “Hiếm khi thấy em muốn ra ngoài.”
Lâm Tử Diên chỉ đành đánh lạc hướng bằng cách hôn nhẹ lên môi anh một cái, cố gắng hết mức chân thành nói: “Chủ yếu là em muốn đi cùng anh thôi.”
Tuy rằng cái này có vẻ hơi lấy lệ, chính cô cũng không dám chắc.
Nhưng Thẩm Tư Viễn lại tin là thật.
Chủ yếu là anh thích chiêu này.
Hai người đến bữa tiệc.
Thẩm Tư Viễn lấy cho cô chút điểm tâm rồi nói: “Không cần quá mức câu nệ, mấy ngày nay em ăn không ngon, ăn nhẹ một chút đi, đợi lát nữa kết thúc anh đưa em ra ngoài ăn.”
Lâm Tử Diên nhận đĩa từ tay anh, đảo mắt đánh giá hội trường.
Gần đây Thẩm thị vừa tuyển dụng một giám đốc thị trường mới, tửu lượng không tệ, hơn nữa năng lực làm việc cũng rất được.
Chỉ là, giám đốc kia tuy đã công tác nhiều năm, thế nhưng vẫn xinh đẹp cao gầy như thời son trẻ, khiến nhiều người không thể rời mắt.
Thẩm Tư Viễn không nói gì nhiều với cô ta nhưng Lâm Tử Diên vẫn tinh mắt phát hiện cô ta luôn nhìn về phía này, có vẻ giống như đang đánh giá quan hệ của hai người.
Dù sao trong công ty cũng đã đồn bọn họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, khó tránh khỏi việc bị người khác tò mò, vị giám đốc kia chắc chỉ đang hiếu kỳ vì sao tối nay Thẩm Tư Viễn lại đưa Lâm Tử Diên đến.
Lâm Tử Diên lớn mật nhìn qua, vị giám đốc kia lễ phép mỉm cười rồi dời mắt đi.
Cô cắn một miếng bánh hoa đào, nhỏ giọng hỏi: “Có phải người trong công ty đều đồn vợ chồng mình bất hòa không anh?”
Thẩm Tư Viễn rũ mắt nhìn cô: “Hả?”
Bình thường anh không hay quan tâm đến cấp dưới, hơn nữa tin đồn cũng không truyền đến chỗ anh, Lâm Tử Diên bất ngờ hỏi cho nên Thẩm Tư Viễn cũng không hiểu được ý của cô.
“Xem ra sau này em không thể nhàn rỗi nữa, phải thường xuyên ra ngoài xã giao thôi, cho dù gặp dịp thì chơi cũng phải chuyên nghiệp một chút.” Cô nghĩ rồi nói.
Thẩm Tư Viễn hơi không hài lòng, anh thừa dịp không ai chú ý cắn nhẹ lên vành tai cô, nhíu mày: “Đi theo anh là gặp dịp thì chơi?”
“Em không nói thế nhé, em đang nói cùng người khác gặp dịp thì chơi, anh cũng biết mà, em không quá rành chuyện xã giao này.”
“Em không cần biết làm gì, làm vợ của anh, em chỉ phụ trách hưởng thụ là được, mấy chuyện thế này em quan tâm cho nhọc thân làm gì.”
Lâm Tử Diên không nói gì.
Lời Thẩm Tư Viễn rất có đạo lý, nhưng cũng không thể ngăn sự thật anh quá đào hoa.
Sau đó có mấy người làm ăn cùng đến nói chuyện, nữ giám đốc kia cũng đi tới, nâng ly rượu thoải mái nói: “Tôi trước vậy, ly này tôi uống thay sếp Thẩm.”
Lâm Tử Diên liếc nhìn qua.
Mấy người đàn ông rất thích kiểu phụ nữ thoải mái uống rượu như cô ta, khích lệ một cái rồi hỏi: “Vị này là?”
Thẩm Tư Viễn nói: “Nhân tài công ty mới mời được, giám đốc Đường.”
Giám đốc Đường nhìn qua Lâm Tử Diên: “Tửu lượng của cô Lâm có phải không tốt không, tôi vốn đang muốn mời cô một ly.”
Thẩm Tư Viễn vừa muốn nói: “Vợ tôi ——”
Nhưng mà.
Anh còn chưa nói xong.
Lâm Tử Diên đã lấy một ly rượu từ chỗ bồi bàn đi ngang qua.
Ngón tay cô thon dài, nhẹ nhàng nâng ly rượu đỏ tươi.
Hai giây sau.
Cô ngửa đầu, một hơi uống sạch rượu trong ly.
Thẩm Tư Viễn nhíu mày, sắc mặt anh có vẻ không quá tốt.
Giám đốc Đường đánh giá hai người một lúc, chỉ cảm thấy có chút thú vị.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ cho cô ta biết, Lâm Tử Diên giống như…
Đang ghen?
Sau khi Lâm Tử Diên uống xong, cô chỉ cậy mạnh vài giây, sau đó sắc mặt liền đỏ lên.
Thẩm Tư Viễn đưa cô sang một bên nghỉ ngơi, giọng nói trầm thấp nhắc nhở: “Em nghỉ một lúc đi, anh bàn xong việc sẽ qua với em.”
Lâm Tử Diên rầu rĩ lên tiếng: “Được.”
“Hôm nay em can đảm thật đấy.”
Nhìn sắc mặt ửng hồng của cô, Thẩm Tư Viễn khẽ cười, nhịn không được nhéo nhéo vành tai cô: “Tối về dạy dỗ em.”
Lâm Tử Diên: “…”
Lúc ấy cô muốn phản bác.
Rốt cuộc là ai dạy dỗ ai.
Nhưng Thẩm Tư Viễn đã sang bên kia bàn chuyện làm ăn.
Lâm Tử Diên chỉ đành ngồi một bên chống cằm nhìn bọn họ bàn bạc.
Không thể không nói, một người phụ nữ ưu tú thật sự rất hấp dẫn.
Vị giám đốc Đường kia là người rất có năng lực, dù là phụ nữ cũng không nhịn được muốn nhìn cô ta thêm vài lần.
Huống chi là đàn ông.
20 phút sau.
Thẩm Tư Viễn quay lại.
Người đàn ông cao lớn điển trai bỏ áo khoác trên người xuống, khoác lên vai cô, trong mắt đều là ý cười: “Mệt rồi à?”
“Không có.”
Lâm Tử Diên chớp mắt, cười trêu: “Nhìn anh và giám đốc Đường nói chuyện vui vẻ như vậy, em không thể không biết xấu hổ mà làm phiền hai người.”
Thẩm Tư Viễn là ai chứ, cho dù Lâm Tử Diên không nói, nhưng nhìn bộ dạng muốn ghen tuông lại ngượng ngùng này của cô anh đã biết được.
Anh mỉm cười: “Nghĩ linh tinh gì đó, giám đốc Đường là cấp dưới, lại có năng lực, vừa rồi em có hơi tức giận, lẽ nào là ghen rồi?”
Lâm Tử Diên chớp mắt, vẻ mặt có hơi ủ rũ.
Mặt cô đỏ bừng, mang theo nét dịu dàng của Giang Nam.
“Em không có.” Cô thở dài phủ nhận.
Thẩm Tư Viễn cũng bị bộ dạng này của cô làm cho hơi buồn cười.
Lâm Tử Diên thật sự rất ít khi tức giận với người khác, vừa rồi cô uống cạn một ly rượu kia khiến anh hơi kinh ngạc.
Anh khẽ cúi người, nhìn thẳng vào đôi mắt ướt át của cô, cảm thấy có chút dao động: “Nếu có nhiều thêm vài giám đốc Đường, vậy tối nay em định uống mấy ly?”
Lời của anh hàm ý trêu chọc, lại giống như nhìn thấu tâm tư của cô.
“…”
Lâm Tử Diên cắn môi.
Cô ở trước mặt anh chưa từng che giấu được điều gì.
Người đàn ông này lại còn thích trêu cô.
Lúc ấy cô thấy hơi sốt ruột nên có chút bất cần.
Dù sao bây giờ cô cũng đang say, Thẩm Tư Viễn cũng không có cách nào đối phó với con ma men này.
Cô bắt lấy cổ áo anh, bỗng nhiên tiến về trước ——
Dáng người cao lớn của người đàn ông bị cô kéo vào một góc rồi trên môi bị cắn một cái.
Nhưng trong lúc đó.
Một tiếng “tách” vang lên.
Hình ảnh bị chụp lại.
Nhiếp ảnh gia nhìn ảnh chụp được với vẻ ngưỡng mộ.
Mỹ nhân tóc đen, da trắng hơn cả tuyết, kéo Thẩm Tư Viễn của Thẩm thị vào một góc hôn nhau, bức ảnh này có khi bán rất chạy.
Thẩm Tư Viễn hóa ra lại không giận, anh nắm lấy tay cô, cười hỏi: “Định khoe ân ái ở đây à?”
Lâm Tử Diên im lặng lùi về sau.
Vừa rồi cô có hơi xúc động.
Cô còn tưởng Thẩm Tư Viễn sẽ cảm thấy cô hơi thô lỗ, nhưng suy nghĩ này lập tức bị rút lại.
Cô vốn định cắn anh một cái trừng phạt, mà người đàn ông này lại… trực tiếp giữ lấy gáy cô, đầu lưỡi thăm dò vào miệng cô.
Mờ ám lại thâm tình.
Gương mặt Lâm Tử Diên đỏ càng thêm đỏ, đành lùi về sau cho bớt nóng.
Thẩm Tư Viễn thẳng người, nhã nhặn sửa lại áo sơ mi, sau đó nắm tay Lâm Tử Diên dịu dàng nói: “Phải chụp ảnh rồi, chúng ta qua bên kia thôi.”
Thời điểm chụp ảnh, Thẩm Tư Viễn kéo Lâm Tử Diên vào vị trí trung tâm.
Cô có thể cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh đặt trên thắt lưng cô, giống như mang đến một sức mạnh vô hạn.
Tốc độ của nhiếp ảnh gia rất nhanh, chụp xong, cô liền thấy giám đốc Đường đến bên cạnh, trêu đùa nhìn nhìn: “Cô Lâm, xem ra hai người thật sự rất ân ái đó.”
Lâm Tử Diên: “…”
Lúc ấy Lâm Tử Diên cũng không biết vừa nãy bị chụp ảnh lại.
Mãi đến ba ngày sau cô mới nhìn thấy ảnh chụp ở trên mạng.
Tuy rằng góc độ coi như hoàn mỹ, nhưng mà ——
Có hơi khiến người ta xấu hổ.
Cố Dịch Diệp lúc ấy còn nhắn tin đến trêu chọc: “Tử Diên, không ngờ cậu chủ động như vậy, không trách được Thẩm Tư Viễn lại bị cậu nắm trong tay.”
Lâm Tử Diên: “…”
Cô đơn giản giả chết, không thèm đáp lại chuyện này.
Nhưng lúc Thẩm Tư Viễn trả lời phỏng vấn nhắc đến tấm ảnh kia, anh cũng tự nhiên hào phóng đáp: “Lúc ấy vợ tôi đang ghen, mọi người thứ lỗi.”
Lời này vừa nói ra đã mang đến một tô cẩu lương to đùng.
Khi Lâm Tử Diên nhìn thấy biểu cảm của anh lúc trả lời phỏng vấn, cô lại phát hiện hình như anh có chút vui sướng.
Có điều ảnh chụp này bị truyền ra, lời đồn hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa lập tức sụp đổ.
Nhưng Lâm Tử Diên ở bên ngoài nhận lại được không ít trêu chọc.
Cô tự thấy bản thân cũng luyện được da mặt dày, bất kể là ai lấy bức hình ra đều có thể mỉm cười giải thích ngày đó say rượu nên thất thố.
Nhưng mà.
Cô cũng sẽ tìm người nào đó để tính sổ.
Buổi tối.
Trợ lý định đưa tư liệu hội nghị trực tuyến cho Thẩm Tư Viễn.
Lại nhìn thấy sếp Thẩm lạnh lùng kiêu ngạo từ trên lầu đi xuống, trên cổ còn có ba vết đỏ ửng.
Anh bất đắc dĩ xoa ấn đường, nói: “Bận dỗ vợ vui vẻ rồi, hội nghị trực tuyến tối nay hủy đi.”
Trợ lý không dám nhìn thêm, thận trọng gật đầu, cũng không dám nhìn kỹ dấu vết trên cổ anh.
Anh ta đang định hỏi hội nghị trực tuyến dời đến thời điểm nào, trên lầu bỗng truyền đến một giọng nói dễ nghe: “Thẩm Tư Viễn.”
“Anh định khi nào thì đến dỗ em đây?”
Giọng nữ kia có hơi khàn, giống như vừa mới khóc một lúc lâu.
Cấp dưới như đông cứng lại, cũng không dám nghe nhiều, vội vàng rời đi. . ngôn tình tổng tài
Có điều anh ta có thể khẳng định ——
Quan hệ của hai người tuyệt đối không phải vợ chồng trên danh nghĩa.
Nếu không sếp Thẩm sẽ không để vợ tùy ý làm càn như thế.
Ba ngày tiếp theo, Thẩm Tư Viễn vì dỗ vợ mà không đến công ty.
Trong công ty bắt đầu tò mò, mọi người nhất trí kết luận.
Sếp Thẩm thật sự là một người chiều vợ!
Sếp Thẩm vừa đẹp trai lại giàu có không chỉ kết hôn sớm, tình cảm với vợ còn tốt như vậy, cho nên hai người lập tức trở thành đề tài bàn tán khắp thành phố Y.
Càng khiến Lâm Tử Diên không ngờ chính là, cuộc sống hôn nhân ngọt ngào của hai người lại dấy lên một trận phong ba cẩu lương khắp thành phố Y.
——Hoàn chính truyện——