Thẩm Tư Viễn đưa Lâm Tử Diên lên máy bay, anh tựa vào cửa xe muốn hút điếu thuốc. Nhưng anh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, tay vừa cầm điếu thuốc lại đặt trở về.
Ánh hoàng hôn u ám chiếu lên người anh, điện thoại trong xe đột nhiên vang lên, Thẩm Tư Viễn quay người lấy di động, ấn nghe điện thoại, lạnh nhạt nói: “Chuyện gì?”
Lawrence khẽ ‘ơ’ một tiếng: “Sao nghe giọng lạnh nhạt thế?”
Thẩm Tư Viễn: “Tìm tôi có việc sao?” Nói xong, anh thuận thế ngồi vào xe rồi đóng cửa lại.
Mấy ngày nay Lawrence có việc nên tạm thời chưa về Mĩ, anh ta hẹn Thẩm Tư Viễn tối nay đi đấu giá tiện thể mua mấy thứ thú vị để về Mĩ tặng người nhà.
Thẩm Tư Viễn lái xe đến đó, trông Lawrence xuân phong đắc ý thì cong môi phê bình: “Hình như tâm trạng cậu không tệ.”
Lawrence nhướng mày nhìn sang: “Đương nhiên, nhưng tôi thấy cậu không mấy vui vẻ.”
“Cậu nhìn lầm rồi.”
“Không, Thẩm, tôi quen cậu bao nhiêu năm nay, tôi hiểu rõ cậu.”
Lawrence tìm tòi nói: “Tôi nhận ra gần đây cậu lạnh lùng với tôi lắm, chẳng lẽ là vì tôi cho vợ cậu ra nước ngoài nên cậu cứ có ý kiến với tôi?”
Người đàn ông ngồi ở hàng đầu hội đấu giá khẽ nâng cằm, cụp mắt nhìn anh ta.
Ngón tay thon dài của anh xoay chiếc đồng hồ trên cổ tay, động tác thờ ơ, giọng nói lại khác lạnh lùng: “Hình như cậu hiểu hơi trễ đấy.”
Lawrence nhịn không được bật cười.
Biết ngay mà.
Thẩm Tư Viễn sẽ không giận vợ mình, nhưng không có nghĩa là sẽ không bất mãn với anh ta.
Anh ta nói: “Đêm nay tôi tặng cậu một món gì đó thú vị, xem như quà tặng.”
Thẩm Tư Viễn: “Không cần.”
Lawrence tiếc nuối lắc đầu: “Đúng là một người đàn ông không biết ý.”
Thẩm Tư Viễn luôn thích kiểu sách tranh cổ, thỉnh thoảng còn giành mấy món đồ hiếm.
Lawrence lại có hứng thú với các loại châu báu hơn.
Thấy vật phẩm đấu giá tiếp theo sắp lên sàn, Lawrence hứng thú sờ cằm, nói: “Sợi dây chuyền này tôi nhất định phải có được.”
Thẩm Tư Viễn liếc anh ta: “Sao?”
“Thiết kế này quả thật rất hoàn mỹ, trong truyền thuyết, thần tình yêu để lại món quà cuối cùng cho người mình yêu chính là sợi dây chuyền này. Đương nhiên truyền thuyết cũng hơi làm quá, nhưng viên kim cương đặt bên trong sợi dây chuyền này là tinh xảo nhất. Tôi nghĩ, hẳn là con gái ai cũng thích cái này, hơn nữa nó cũng không rẻ, cần phải sưu tầm.”
Thẩm Tư Viễn: “Hình như lúc trước cậu bảo muốn tặng cho người nhà.”
Lawrence nhún vai thờ ơ cười nói: “Người tình cũng được, đương nhiên, cũng phải xem tâm tình của tôi.”
Quả nhiên sợi dây chuyền này vừa xuất hiện đã hấp dẫn chú ý của rất nhiều người.
Ngay từ đầu Lawrence đã chơi lớn, ngay ở lần trả giá thứ hai, anh ta tưởng bốn trăm vạn của mình có thể mua lại sợi dây chuyền này.
Nhưng mà.
Người bên cạnh lại đột nhiên giơ thẻ bài trong tay lên.
Giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông vang lên trên sàn đấu giá: “Năm trăm vạn.”
Rất nhiều người nhìn về phía anh.
Lawrence cũng tròn mắt kinh ngạc.
Cuối cùng.
Sợi dây chuyền này cũng bị Thẩm Tư Viễn mua lại với giá năm trăm vạn.
Lawrence tức đến bật cười: “Cậu có hứng thú với thứ này từ khi nào vậy?”
Thẩm Tư Viễn bình tĩnh trả lời: “Không phải cậu mới nói tính tặng quà cho tôi sao?”
“Đúng.”
“Là sợi dây chuyền này luôn nhé, tôi tự mua, cảm ơn cậu đã nhường.” Người đàn ông cong môi, vỗ vai anh ta an ủi: “Cậu cũng có thể mua món quà khác cho người tình của cậu, nhưng…”
“Sợi dây chuyền này, tôi nhắm nó rồi.”
Lawrence như chợt hiểu ra: “Chẳng lẽ là muốn mua tặng vợ cậu?”
Thẩm Tư Viễn không nói, như ngầm thừa nhận.
Lawrence cười nói: “Thẩm, tình cảm của cậu khiến tôi càng ngày càng không hiểu nổi cậu, thì ra cậu yêu một người sẽ thành ra như vậy.”
Buổi đấu giá chấm dứt, Thẩm Tư Viễn trực tiếp giao sợi dây chuyền này cho Lawrence.
Lawrence kinh ngạc mở to mắt, biết mà còn hỏi: “Tặng tôi?”
Thẩm Tư Viễn cười nhẹ một tiếng, trả lời: “Mang cho cô ấy, ở bên đó còn cần cậu chăm sóc nhiều hơn.”
Lawrence gật đầu: “Được, không cần cậu nói tôi cũng sẽ chăm sóc Tử Diên, nhưng nhìn cậu để bụng như thế, tôi nhất định sẽ chuyển đạt tình yêu của cậu cho cô ấy.”
Mấy chữ cuối Lawrence nhấn mạnh, như là đang cố ý trêu tức.
Một tuần sau.
Lawrence đến Los Angeles.
Lâm Tử Diên ở bên đó đã tạm yên ổn.
Thấy Lawrence đến, cô vừa cười vừa nói: “Tôi còn tưởng một thời gian nữa anh mới đến.”
Lawrence lắc đầu: “Tôi nào dám chậm một bước, dù sao cũng được giao cả nhiệm vụ rồi.”
Lâm Tử Diên kinh ngạc nhìn anh ta: “Hả?”
Lawrence thành thật đặt chiếc vòng cổ kia trước mặt cô, vừa cười vừa nói: “Mở ra xem thử đi.”
Lâm Tử Diên tiến lên một bước, vừa mở hộp ra đã vội vàng đóng lại.
“Lawrence, tuy anh rất có tâm, nhưng món quà này thật sự quá quý giá, tôi không thể nhận được.”
Lawrence bĩu môi: “Cô hiểu lầm rồi, Tử Diên, tuy quan hệ của chúng ta cũng không tệ, nhưng tôi sẽ không tặng cô món quà quý giá như vậy đâu.”
Lâm Tử Diên: “…”
Anh ta nhướng mày cười xấu xa: “Ngoài Thẩm Tư Viễn ra còn ai có tâm được đến vậy, cô nên nhận đi, dù sao bây giờ hẳn là cậu ta rất nhớ cô.”
Lâm Tử Diên lại mở hộp ra nhìn thử.
Sợi dây chuyền này thật sự rất xinh đẹp, ngay lúc mở ra đã tỏa ra tia sáng chói mắt.
Đến khi Lawrence rời đi, cuối cùng Lâm Tử Diên vẫn nhịn không được gọi điện thoại cho anh.
Bên kia là ban ngày, lúc cô gọi hình như Thẩm Tư Viễn mới xã giao xong, giọng hơi lười biếng tùy ý.
Tiếng anh khàn khàn, như có men say, khiến người nghe thấy gợi cảm lạ thường.
“Tử Diên.”
Lâm Tử Diên: “Anh đang bận à?”
Thẩm Tư Viễn kéo cà vạt, đầu ngón tay buông xuống một bên, trả lời: “Vừa xã giao với vài người xong, bây giờ đang ở trên xe.”
Lâm Tử Diên đáp lời, rồi nói: “Vừa rồi Lawrence đến đây, đưa quà anh tặng em tới.”
Hai người bên nhau đã được một thời gian, đương nhiên Thẩm Tư Viễn rất hiểu cô.
Anh khẽ cười một tiếng: “Để anh đoán xem, có phải em gọi cuộc điện thoại là để đặc biệt cảm ơn anh không?”
Lâm Tử Diên hơi xấu hổ.
Cô còn chưa nói mà Thẩm Tư Viễn đã biết câu tiếp theo của cô là gì rồi.
Bên cạnh xe dường như có người tới chào hỏi, Thẩm Tư Viễn nhẹ giọng nói chuyện với bọn họ một hồi.
Bên đó hơi ồn ào, có cả trai lẫn gái, Lâm Tử Diên yên tĩnh lắng nghe, cho đến khi họ rời đi, Thẩm Tư Viễn mới mở miệng lần nữa, gọi tên cô: “Tử Diên.”
Lâm Tử Diên hỏi: “Lát nữa anh về nhà à?”
Thẩm Tư Viễn cười khẽ: “Đương nhiên rồi.”
“Tuy trong nhà hơi vắng vẻ, nhưng may mà vẫn còn chút hơi thở của em.”
Lời anh nói làm cho Lâm Tử Diên không biết nói gì.
Cuối cùng, cô sắp xếp lại ngôn ngữ, cẩn thận nói: “Anh có nhớ em không?”
Người đàn ông dừng lại hai giây, giọng nói hơi mông lung, ý nghĩ mờ ám không ngăn cản nổi: “Anh rất nhớ em, Tử Diên.”
Vì cuộc điện thoại này, đêm hôm đó Lâm Tử Diên nằm mơ thật lâu.
Ngày hôm sau rời giường, thậm chí cô còn hoài nghi có phải trước khi ngủ mình uống một ly rượu vang, nên mới mơ thấy mấy chuyện vớ vẩn đó không.
Tuy cảnh trong mơ vỡ vụn điên cuồng, đã quên mất nhiều đoạn, nhưng cô vẫn nhớ rõ gương mặt của người đàn ông.
Chính là Thẩm Tư Viễn.
Mới vài ngày không gặp, cô nhận ra không ngờ mình thật sự nhớ anh.
Thỉnh thoảng cô sẽ có ảo giác, cảm thấy hơi thở của người đàn ông vẫn ở bên cạnh mình, như nghiêng đầu một cái là có thể ngửi thấy.
Hơi thở trầm ổn thơm mùi gỗ tuyết tùng, khiến cho cô an ổn thiếp đi trong rất nhiều đêm dài.
Cô ngẩn người một hồi, nghĩ sắp tới giờ nên nhanh rửa mặt xuất phát.
Ở nơi làm việc cô còn có một người đồng nghiệp, cũng là người Trung Quốc.
Tiểu Đường không cao, khuôn mặt đầy vẻ phúc hậu, lúc nhìn thấy Lâm Tử Diên sẽ cười xấu hổ.
Nhưng anh ấy cũng là người chính nghĩa.
Lâm Tử Diên tới đây khiến rất nhiều người chú ý, thỉnh thoảng có mấy người ngoại quốc háo sắc muốn tới tán tỉnh, Tiểu Đường sẽ nghiêm túc bảo bọn họ tôn trọng phụ nữ.
Lâm Tử Diên biết Tiểu Đường muốn tốt cho mình, cũng sẽ thường xuyên mời anh ấy ăn cơm.
Có một hôm lúc ăn cơm trưa, một người đi qua bên ngoài nhà hàng, Lâm Tử Diên ngước mắt nhìn thử, chỉ cảm thấy hơi quen quen.
Cẩn thận nhớ lại, nhớ ra người này chính là người Cố Dịch Diệp bảo ăn chơi trác táng thường xuyên làm khó dễ cô, Tạ Tinh Văn.
Nhưng bóng dáng kia cũng chỉ thoáng qua, lúc ấy Lâm Tử Diên cũng không để ý.
Buổi tối.
Khi về nhà, cô thay sang bộ đồ ngủ tơ tằm màu trắng.
Trong nhà chỉ có một mình cô, cô theo thói quen kéo rèm lên ngồi trên sofa đọc sách.
Đầu ngón tay đặt trên trang sách, cô lại nhịn không được bắt đầu ngẩn người.
Lúc trước hai người cũng liên lạc nhiều, nhưng chắc là gọi nhiều cũng không biết nói gì, mà còn lệch múi giờ, họ đều có việc cần làm, cho nên tự nhiên cũng ít liên lạc lại.
Cô nghĩ lúc này liệu bên người Thẩm Tư Viễn có phụ nữ không.
Nhưng đáp án rất rõ ràng, với địa vị và thân phận như anh, kể cả lúc cô ở đó những người kia cũng vẫn liên tục nhào lên.
Bây giờ tình huống như vậy, cũng không biết có bao nhiêu người nghe tin muốn chủ động tới gần.
Thẩm Tư Viễn đúng là một người lạnh lùng cấm dục, nhưng nếu đúng là phải rời nhà nửa năm, đến lúc gặp lại cũng không biết hai người có thể trở lại cảm giác lúc trước không.
Nghĩ vậy, bỗng cô hơi muốn gọi điện cho anh.
Gần như suy nghĩ này vừa xuất hiện, Lâm Tử Diên lập tức cầm lấy điện thoại gọi qua.
Lần thứ nhất không ai tiếp, cô chỉ đành để điện thoại xuống, đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Vừa rồi nghe thấy tiếng động, hình như bên ngoài đổ mưa.
Mưa tầm tã gột rửa khiến “thành phố thiên sứ” Los Angeles càng thêm đẹp đẽ quyến rũ, mà Lâm Tử Diên lại không có tâm tình thưởng thức.
Qua khoảng hai mươi phút.
Điện thoại vang lên lần nữa.
Cô đi đến bên sô pha, nhìn thấy cái tên hiển thị trên đó, nhịp tim bất giác tăng nhanh: “Alo.”
Cô nghe máy rất nhanh, thậm chí còn suýt để lộ mình vẫn đang đợi điện thoại của anh.
“Xin lỗi, vừa rồi hơi kẹt xe nên anh không nhận điện thoại được.” Thẩm Tư Viễn khẽ cười một tiếng, trả lời.
Lâm Tử Diên nghe giọng anh hơi mệt mỏi, còn tưởng hôm nay công việc của anh bận rộn.
Hai người nói chuyện thoải mái, giữa chừng Lâm Tử Diên còn nghe thấy Thẩm Tư Viễn dùng giọng Mỹ tiêu chuẩn trò chuyện gì đó với người bên cạnh.
Cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ chắc anh đang nói chuyện với ai đó.
Lâm Tử Diên: “Vừa rồi trời mưa to, bên anh thế nào rồi?”
Người kia lại không trả lời cô, chỉ thấy tiếng bước chân có chút nặng nề.
Cho đến khi.
Người đàn ông trầm giọng nói: “Mưa tạnh rồi.”
Cô vẫn chưa hiểu gì.
Thẩm Tư Viễn mở miệng lần nữa nói: “Tử Diên, mở cửa.”
Cô bất ngờ hai giây, sau đó chân trần chạy ra mở cửa.
Ngay khi cô mở cửa, bàn tay của người đàn ông nắm lấy gáy cô, tiến quân thần tốc mãnh liệt hôn cắn.
Nụ hôn này bao hàm chiếm hữu, dục vọng, trông mong và nhung nhớ.
Lâm Tử Diên được che chắn ngã xuống sofa, dây áo ngủ rơi xuống theo đường cong bờ vai, xương quai xanh hiện ra rõ ràng, làn da trắng như tuyết, dưới mái tóc dài đen nhánh lộ ra một đôi mắt bất ngờ.
Yết hầu của Thẩm Tư Viễn chuyển động, anh bắt lấy cổ tay cô, đuôi mắt khẽ cong lên.
“Em kinh ngạc lắm sao?”
Lâm Tử Diên lắc đầu, điều chỉnh hô hấp.
“Không, là vui mừng.”
Cô thật không ngờ Thẩm Tư Viễn sẽ tới bất ngờ, còn trong tình cảnh này.
Khi anh nói mưa tạnh rồi cô đã có chút dự cảm, chỉ có điều dự cảm tới quá mức bất ngờ, thậm chí cô còn tưởng mình đang nằm mơ.
Khóe môi Thẩm Tư Viễn khẽ cong lên, chỉ nhìn khuôn mặt tinh tế của anh đã cảm thấy vừa cấm dục vừa đạm mạc.
Nhưng hành vi của anh lại hoàn toàn khác vẻ bề ngoài nhã nhặn lịch sự này, tay anh không ngừng trượt xuống bên hông cô, khàn giọng nói: “Hôm qua nhận được tin nhắn của em nên vội đến đây.”
Lâm Tử Diên lại có chút nghi hoặc.
Tin nhắn?
Cô nhắn tin cho Thẩm Tư Viễn khi nào?
Cô hết sức nghi hoặc, đột nhiên như nhớ ra điều gì, không dám tin cầm điện thoại lên xem.
Nhìn vài cái, khuôn mặt Lâm Tử Diên đã đỏ bừng.
Cô tưởng mình chỉ nằm mơ, lúc tỉnh lại cũng không quá để ý.
Ai biết trong lúc nửa mê nửa tỉnh cô thật sự đã gửi tin nhắn kia.
Với cả…
Vừa kiêu căng vừa to gan.
Đầu ngón tay Thẩm Tư Viễn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cong môi cười nói: “Tử Diên.”
“Em khiến anh rất vui mừng.”
Lâm Tử Diên lắp bắp giải thích: “Không… Em không có ý đó.”
Nhưng người đàn ông lại không nghe cô giải thích, mười ngón đan vào tay cô, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt chất chứa tình yêu mờ mịt thâm trầm.
“Không.”
“Em nên nói…”
Anh hơi dừng lại, sau đó tới gần cô, như một tên thợ săn không nhanh không chậm dụ dỗ: “Em rất nhớ anh, hơn nữa cũng rất chờ mong hôm nay anh đến.”