Lâm Tử Diên có một khoảnh khắc cảm thấy hơi khó chịu.
Thậm chí cô nghĩ, giờ phút này cô rất muốn đến bên cạnh an ủi anh một chút.
Mà thực tế cô cũng đã làm như vậy.
Cô đi đến bên cạnh Thẩm Tư Viễn, sau đó đột nhiên khoác tay lên bàn tay anh, nhẹ nhàng nói: “Đang nghĩ gì vậy?”
Thẩm Tư Viễn cụp mắt nhìn cô, “Hửm?”
Lúc này Lâm Tử Diên còn chưa ý thức được một vấn đề.
Tình yêu sẽ khiến trái tim và ánh mắt người ta tự động trở nên mềm mại.
Cho dù lúc này Thẩm Tư Viễn không làm gì, cô cũng sẽ bất giác đau lòng cho anh.
Lâm Tử Diên: “Chuyện công ty anh tôi có nghe nói đại khái, vừa rồi suýt thì không liên lạc được với anh, tôi còn tưởng rằng anh đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn.”
Thẩm Tư Viễn cười khẽ một tiếng, trở tay nắm chặt lấy bàn tay cô, “Tôi đã tới tuổi này rồi, dù có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ còn nghĩ quẩn?”
“Không đến mức nghĩ quẩn, chỉ sợ anh sẽ đau lòng.”
Nghe vậy, Thẩm Tư Viễn hơi nhướng mày, “Em đặc biệt tới an ủi tôi sao?”
Lâm Tử Diên: “Vừa nghe thấy tin tôi đã chạy đến đây.”
Thẩm Tư Viễn rũ mắt xuống, ánh mắt nhìn cô mang theo vẻ dịu dàng. Cô như thế này, thậm chí khiến anh thấy hơi tiếc nuối.
Nếu lúc này anh thật sự không còn gì, vậy đúng là anh có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ sự đau lòng của cô.
Đây là lần đầu tiên giữa hai người họ có tình cảm như vậy.
Ánh sáng chiếu rọi trong phòng khiến làn da hơi ngứa ngáy.
Thẩm Tư Viễn vuốt ve đầu ngón tay cô, nhẹ nhàng nói: “Nếu tôi thật sự không có gì trong tay nữa, em còn muốn ở bên cạnh tôi không?”
Lâm Tử Diên: “Trông anh có vẻ không chắc chắn, anh không tin tưởng tôi tới vậy sao?”
“Không phải, Tử Diên, tôi chỉ là muốn tự nghe em nói.”
“Câu này rất quan trọng với anh sao?” Lâm Tử Diên nghiêng đầu cười nhìn anh, giờ đây cô mới biết hóa ra đàn ông cũng thích nghe những lời ngọt ngào.
“Đúng, rất quan trọng.”
Trong tình huống này, Lâm Tử Diên cũng đã buông bỏ phần nào trói buộc, khuôn mặt cô ửng đỏ, lắp bắp nói: “Không, sẽ không rời xa anh.”
Lời vừa dứt.
Nụ hôn lưu luyến ngọt ngào của người đàn ông đột ngột xâm chiếm.
Ban đầu Lâm Tử Diên bị động chấp nhận, nhưng dần dần cô cũng đáp lại.
Có lẽ nhận ra sự đáp lại của cô, nụ hôn của Thẩm Tư Viễn càng khiến người ta đắm chìm hơn, như không thể tách rời.
Nụ hôn kết thúc, anh hơi lùi lại, giọng nói trầm thấp vang lên: “Mặc dù lúc này anh rất hi vọng em luôn quan tâm đến anh, nhưng anh vẫn muốn nói thật cho em biết, Tử Diên, sự thật có thể không phải như em nghĩ.”
Lâm Tử Diên: “.... Cái gì cơ?”
Thẩm Tư Viễn kể lại đơn giản mọi chuyện, nhưng cũng bỏ qua một số chuyện phức tạp, dù sao cô cũng không hiểu mấy chuyện làm ăn kinh doanh, nói nhiều lại liên lụy đến vài người trong gia tộc, chắc chắn cô sẽ ngại. Cho nên anh nói một cách bao quát để cô không quá lo lắng.
Lâm Tử Diên cũng đã hiểu ít nhiều.
Nếu nói vậy, có lẽ tình cảnh của Thẩm Tư Viễn bây giờ cũng không quá phức tạp.
Nhưng vấn đề là, dựa theo tính cách của Thẩm Tư Viễn, lúc này cũng khó phân biệt lời anh nói là thật hay giả.
Thậm chí cô còn hoài nghi người đàn ông thích ôm chuyện vào người như anh nói vậy là có ý muốn trấn an cảm xúc của cô.
Thấy Lâm Tử Diên hơi do dự, Thẩm Tư Viễn nhếch môi cười một tiếng, nhéo nhéo vành tai của cô, trêu ghẹo: “Còn không tin anh à?”
“Không phải….”
“Tử Diên, anh sẽ không lừa em.”
Lâm Tử Diên khẽ gật đầu, “Được, em tin anh.”
Nhưng tình trạng của Thẩm Tư Viễn quả thật khiến cho người ta lo lắng, bên ngoài chuyện gì người ta cũng có thể đồn đại.
Mấy ngày nay anh lại không đến công ty, mà vẫn luôn ở phòng làm việc xử lý công việc.
Có lúc đã vào là ngồi cả ngày, dù Lâm Tử Diên lo lắng nhưng cũng không giúp đỡ được gì, chỉ có thể nhờ dì giúp việc làm cho anh mấy món canh bồi bổ thân thể, để anh không bị hại sức khỏe.
Dì ấy đưa lên mấy lần rồi bất đắc dĩ xuống lầu nói với Lâm Tử Diên: “Có vẻ như cậu Thẩm không thích uống canh, cấm tôi lên luôn rồi.”
“Anh ấy nói vậy ạ?”
“Đúng vậy, thế nhưng mấy ngày nay cậu Thẩm ăn cơm cũng ít, cô chủ có muốn lên khuyên cậu ấy một chút không?”
“Được ạ.”
Lâm Tử Diên lên lầu, gõ gõ cửa phòng.
“Vào đi.” Bên trong vang lên giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông.
Lâm Tử Diên đẩy cửa ra, nhìn thấy bên trong có ít khói trắng lượn lờ.
Thấy cô đi vào, Thẩm Tư Viễn vừa gọi điện thoại vừa đưa tay mở sổ ra.
Lâm Tử Diên biết là anh sợ cô ngửi thấy mùi, thật ra gần đây anh đã ít hút thuốc rất nhiều, có lẽ là những chuyện gần đây hơi khó giải quyết, phải suy nghĩ phức tạp nên anh mới cần hút thuốc để giảm bớt áp lực.
Thẩm Tư Viễn nói vài câu với điện thoại rồi cúp máy, nhìn về phía cô, khẽ cười nói: “Em có khó chịu không?”
“Ý anh là việc hút thuốc sao?”
“Ừm.”
“Không đâu, em biết gần đây anh phải xử lý nhiều chuyện, em hiểu thỉnh thoảng anh sẽ có lúc cần giải tỏa áp lực.” Nói xong cô đặt chén canh mình cầm trong tay lên bàn.
Mà việc cai thuốc là cần có thời gian, không ai có thể từ bỏ dứt khoát chỉ với một lần.
Tiến độ và tần suất của Thẩm Tư Viễn đã khiến cô rất kinh ngạc, nhưng nghĩ kĩ một chút thì cũng bình thường, dù sao anh cũng là một người đàn ông có sức kiềm chế gần đến mức hoàn mỹ trong truyền thuyết.
Trong mắt Thẩm Tư Viễn dần phủ một lớp dịu dàng, sau đó tự nhiên kéo cô ngồi lên đùi anh, thấp giọng nói: “Trước đó không hề nhận ra, bà Thẩm thấu tình đạt lý đến như thế.”
Có lẽ Lâm Tử Diên bị lời khen của anh làm cho có hơi xấu hổ, khịt mũi một tiếng: “Giờ anh mới biết à?”
Thẩm Tư Viễn hôn phớt lên cổ cô, ánh mắt dần tối sầm lại.
“Anh hứa với em, xử lý xong những chuyện này anh sẽ cai thuốc triệt để.”
“Cái đó không phải trọng điểm.” Lâm Tử Diên hắng giọng.
“Vậy trọng điểm là gì?” Người đàn ông nhíu mày, sau đó nắm lấy cằm cô, có chút mập mờ ám chỉ, “Hay là, em muốn làm việc khác?”
“Anh đừng vớ vẩn…” Lâm Tử Diên gạt bàn tay anh ra, “Nghe dì nói mấy ngày nay anh không ăn uống hẳn hoi, mà ngay cả canh cũng không uống.”
Thẩm Tư Viễn: “Công việc bận rộn, khó tránh khỏi chán ăn.”
“Nhưng mà cứ như vậy thì thân thể anh sẽ không chịu được.”
Thẩm Tư Viễn ngước mắt nhìn cô, trông cô dạy dỗ anh rất nghiêm túc, giống như chỉ cần anh phản bác một câu nữa, cô sẽ thật sự nổi giận.
Thẩm Tư Viễn khẽ cười một tiếng, cuối cùng vẫn nghe theo cô.
“Được, vậy thì nghe theo em.”
Đối với một số việc, Thẩm Tư Viễn nghe lời cô đến lạ.
Thấy người đàn ông bắt đầu ăn canh, lúc này Lâm Tử Diên mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là…Tư thế hiện tại của hai người, khiến anh uống canh có vẻ không được thoải mái lắm, thế là Lâm Tử Diên đề nghị: “Anh có muốn buông em ra trước không?”
Lời cô nói vốn mang ý tốt, nhưng Thẩm Tư Viễn không chỉ không nghe lời đề nghị của cô, ngược lại còn siết chặt tay hơn nữa.
Anh cũng lấy cớ đó để mời cô nếm thử hương vị của món canh này.
Vốn Lâm Tử Diên cũng không nghĩ nhiều, chỉ xem như ăn canh bình thường.
Nhưng đến khi nụ hôn của hai người dần dần nóng lên, món canh nồng đậm tươi ngon được anh cố gắng dùng thìa đút vào miệng cô, sau đó lại cắn một cái lên đầu lưỡi cô.
Lâm Tử Diên thở dốc hỏi: “Anh không thấy mệt à?”
Giọng nói của người đàn ông vang lên bên tai cô, sau đó hỏi ngược lại: “Hửm?”
“Anh làm việc lâu như vậy… Sao vẫn còn nhiều tinh lực thế?” Cô lẩm bẩm hoài nghi.
Thẩm Tư Viễn cười nhẹ một tiếng, như đang cười cô ngây thơ đáng yêu, ngay cả câu hỏi cũng rất thú vị: “Thật ra cũng mệt, nhưng vừa nhìn thấy em….”
“Tất cả mệt mỏi đều tan thành mây khói.”
Lâm Tử Diên: “Công việc xử lý thế nào rồi?”
Mặc dù cô không hiểu những lắt léo trên thương trường, nhưng vẫn hi vọng có thể tham dự vào cuộc sống của Thẩm Tư Viễn.
Thẩm Tư Viễn: “Còn đang tiến hành, không vội, Tử Diên.”
Lâm Tử Diên: “Không phải là em vội, chỉ là nhìn anh mấy ngày nay quá bận rộn, hơn nữa…”
Cô nói được một nửa rồi im bặt.
Thẩm Tư Viễn nhìn về phía cô, “Hơn nữa cái gì?”
Ở góc độ này cô có thể nhìn thấy hàng lông mi dài và đôi môi mỏng hơi ửng hồng của người đàn ông.
Cô hơi đảo mắt, sau đó nhẹ nhàng nói: “Dù sau này anh không thể kiếm tiền được nữa, thì em có thể nuôi anh.”
Lời này của cô khiến Thẩm Tư Viễn sửng sốt mấy giây.
Mấy giây sau.
Dường như anh cười nhẹ vài tiếng, nói: “Em nuôi anh?”
“Đúng vậy, mặc dù tiền em kiếm được không có nhiều bằng anh, nhưng cũng đủ tiêu hằng ngày rồi.”
Trông cô có vẻ thật sự nghiêm túc cân nhắc, không giống như đang nói đùa.
Mấy năm nay Thẩm Tư Viễn đã nghe thấy không ít lời hoa mỹ, nhưng chỉ động lòng vì lời cô nói.
Tim anh mềm nhũn, lúc này dù tình ý có đang mặn nồng, anh vẫn muốn làm vài chuyện điên cuồng với cô.
Dù sao thì đây cũng là bản năng của đàn ông.
Ngay lúc này, thậm chí cô cũng không biết trong lòng hai người đang nghĩ đến hai chuyện hoàn toàn khác biệt.
Đầu ngón tay anh vuốt nhẹ lên cổ cô, “Em đã nói như thế, vậy anh sẽ xem đó là thật.”
Lâm Tử Diên chớp chớp lông mi, cũng không suy nghĩ gì nhiều: “Được.”
Nhưng điều khiến cô không ngờ tới chính là, ngày đó cô chỉ thuận miệng trả lời, Thẩm Tư Viễn lại như đã thỏa thuận với cô một ước định nào đó.
Hai ngày sau, buổi chiều hình như Thẩm Tư Viễn không bận rộn như những ngày trước đó.
Anh tắm rửa xong đi từ phòng tắm xuống lầu, đến tủ lạnh lấy ra một lon bia để lạnh.
Ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng mở lon ra, sau đó ngồi dựa vào sofa.
Vừa hay Lâm Tử Diên từ phía sau đi tới, thấy tóc người đàn ông còn chưa hoàn toàn khô ráo, giọt nước chảy từ trên xuống dọc theo cần cổ thon dài, rất quyến rũ.
Anh an tĩnh ngồi trên sofa, trên người có một mùi thơm tươi mát dễ chịu.
Lâm Tử Diên ngửi nhẹ một cái, sau đó đi đến phía sau anh, đề nghị: “Hôm nay anh có muốn ra ngoài thư giãn một chút không?”
Động tác cầm bia của Thẩm Tư Viễn dừng lại, sau đó quay đầu nhìn cô, khóe môi cong lên, trả lời: “Thư giãn thế nào?”
“Có rất nhiều cách thư giãn, ví như ra ngoài xem phim, dạo phố, nói chuyện với bạn bè, hoặc là đến công viên giải trí.”
Thẩm Tư Viễn: “Những cái em nói dường như bọn anh đều đã làm rồi.”
“Vậy anh…”
Lời còn chưa dứt, người đàn ông bỗng nhiên tiến tới gần cô, trên người anh còn mang theo hơi nóng ẩm ướt, áo choàng tắm rộng rãi mặc trên người rất tùy ý, chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy cảnh đẹp dưới xương quai xanh của người đàn ông.
Lúc ấy thậm chí Lâm Tử Diên còn không biết mình có nên nhìn tiếp không.
Thẩm Tư Viễn lại như biết cô ngại ngùng, khẽ chớp đôi mắt tinh xảo đẹp đẽ, đuôi mắt nhếch lên, sau đó cười nhạt nói: “Anh bằng lòng làm bất cứ chuyện gì chưa từng làm với em.”
Điều mà Lâm Tử Diên không ngờ tới là, một người như Thẩm Tư Viễn lại thật sự đồng ý đi cùng cô đến một nơi như công viên giải trí.
Như phát hiện ra cô mất tập trung,
Thẩm Tư Viễn nhếch môi nói: “Nếu em không muốn, vậy thì chúng ta có thể ở nhà thử những chuyện khác.”
Lâm Tử Diên: “....”
Người đàn ông tựa ở một bên, nụ cười có chút tùy ý quyến rũ, “Anh nghe theo em, tùy em sắp xếp.”
Trong lòng Lâm Tử Diên lúc này chỉ có một suy nghĩ.
Người đàn ông này rốt cuộc có cảm nhận được nguy hiểm vì sắp phá sản không vậy?
–hết chương 45–