Hôm nay Thượng Thanh Thu đến tìm Thẩm Tư Viễn chủ yếu là vì chuyện hợp tác đã nói lần trước.
Trông Thẩm Tư Viễn lúc ấy cũng không hứng thú lắm, nhưng Thượng Thanh Thu lại không muốn tùy tiện bỏ qua cơ hội này.
Cô ta và Thẩm Tư Viễn vốn đã có giao tình từ trước, nếu lần này có thể hợp tác thành công, đối với công ty nhà họ chỉ có lợi chứ không có hại.
Cô ta đã gọi điện thoại hẹn với Thẩm Tư Viễn từ trước, còn tưởng lúc tiến vào sẽ thấy anh ở trong văn phòng.
Kết quả là.
Lúc cô ta vào văn phòng lại không thấy một ai.
Chẳng lẽ lại đang bận chuyện gì?
Cô ta nhìn trái phải một vòng, lại phát hiện bên góc văn phòng có một cánh cửa nhỏ đang mở một nửa.
Cô ta cau mày lại, khi đang do dự không biết nên tiến tới hay không.
Người đàn ông cao ráo từ bên trong bước ra.
Thần sắc anh vẫn bình thường như cũ, thế nhưng áo sơ mi vốn được ủi là cẩn thận giờ phút này lại hơi lộn xộn, ngay cả vẻ đạm mạc giữa hai đầu lông mày cũng biến mất phần nào, lúc nhìn về phía cô ta, vậy mà lại có cả ý cười.
“Đến rồi sao?”
Khi Thượng Thanh Thu đang bất ngờ vì được ân cần, chợt phát hiện sau lưng Thẩm Tư Viễn còn có một người đi theo.
Là Lâm Tử Diên.
Thế mà cô cũng ở đây.
Ánh mắt Thượng Thanh Thu không khỏi đánh giá phòng nghỉ kia, trong lòng thầm nghĩ chẳng nhẽ vừa rồi xảy ra chuyện gì trong đó.
Nghĩ đến đây, nắm tay cô ta để sau lưng không nhịn được siết chặt lại.
So với Thẩm Tư Viễn lạnh nhạt tự nhiên, trông Lâm Tử Diên rõ ràng không quá đàng hoàng.
Môi của cô hơi sưng đỏ, bắt gặp ánh mắt của Thượng Thanh Thu thì bất giác né tránh, sau đó nói: “Nếu hai người có chuyện cần bàn…Vậy tôi đi trước.”
Điều cô không nghĩ tới chính là, núi cao còn có núi cao hơn.
Thẩm Tư Viễn bình thường cũng xem như nhã nhặn lịch sự.
Nhưng nếu thật sự so độ mặt dày, vậy anh còn mạnh hơn cô không chỉ một chút.
Vừa rồi, Lâm Tử Diên suýt thì không thể ra ngoài.
“Không cần.” Người đàn ông bên cạnh nhẹ giọng mở miệng, “Em cũng không phải người ngoài, ngồi xuống đi.”
Lời vừa dứt, ánh mắt của Thượng Thanh Thu gần như lập tức phóng tới.
Nhưng cô ta cũng phản ứng rất nhanh, nhẹ nhàng cười nói: “Đúng vậy, Tử Diên không phải người ngoài, không sao đâu.”
Đã nói tới mức này, Lâm Tử Diên có muốn đi cũng phải ngồi lại.
Thượng Thanh Thu vẫn rất chuyên nghiệp, vừa lại gần đã đưa một bản kế hoạch cho Thẩm Tư Viễn, “Tư Viễn, anh xem thử, đây là tình huống cụ thể của công ty chúng em.”
Lỗ tai Lâm Tử Diên hơi động đậy.
Cách cô ta gọi tên anh, dường như vẫn luôn thân thiết như vậy.
Thẩm Tư Viễn nhận lấy bản kế hoạch cô ta đưa qua, tùy ý lật qua vài cái, “Xem ra hi vọng hợp tác của cô thật sự rất mãnh liệt.”
“Đương nhiên rồi, được hợp tác với anh vẫn là chuyện em luôn mơ ước, hơn nữa em cũng rất tin tưởng vào năng lực của anh.”
Nói đến đây, Thẩm Tư Viễn khép lại bản kế hoạch, như là bỗng dưng nghĩ tới chuyện gì, “Đúng rồi, bên anh họ thế nào rồi?”
Người anh họ này của Thượng Thanh Thu, Thẩm Tư Viễn cũng có biết.
Gần đây hình như anh ta rất thân cận với Thẩm Lương Châu.
Nội bộ nhà họ Thượng thật ra cũng rất phức tạp, mặc dù nhà họ Thượng chỉ có một đứa con gái là Thượng Thanh Thu, nhưng cổ đông của công ty rất nhiều, còn có một ông anh họ luôn nhìn chằm chằm, cho nên áp lực của cô ta cũng rất lớn.
Cô ta cúi đầu bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, “Anh cũng biết đó, bọn họ chưa từng chịu buông tay, cho nên em chỉ có thể nỗ lực hơn một chút.”
Thẩm Tư Viễn cũng không nói tiếp, lại liếc nhìn tài liệu trong tay, “Công việc cụ thể tôi sẽ bàn bạc lại với cấp dưới, đến lúc đó sẽ liên lạc với cô.”
Thượng Thanh Thu nghe vậy cũng thoải mái đứng dậy, “Được, vậy em chờ tin tức của anh.”
Đợi sau khi người kia đi, Lâm Tử Diên đứng dậy, nhẹ giọng nói, “Vậy tôi cũng đi trước.”
Thẩm Tư Viễn nhíu mày, “Gấp như vậy làm gì, em có thể đợi tôi làm việc xong rồi về chung mà.”
Lâm Tử Diên: “Bên cửa hàng còn vài việc cần phải xử lí.”
Nghe thế, Thẩm Tư Viễn cũng đành phải gật đầu đồng ý.
Lâm Tử Diên tưởng mình sẽ không gặp lại Thượng Thanh Thu, không ngờ lúc cô xuống lầu lại thấy cô ta còn chưa đi, mà đứng ở góc cua chờ cô.
“Tử Diên.” Cô ta bỗng nhiên mở miệng gọi cô.
Lâm Tử Diên kinh ngạc quay đầu, “Cô còn chưa đi à?”
“Vừa nãy mua hai ly cà phê ở quán cà phê dưới lầu, cho cô một ly.” Nói xong, cô ta đưa ly Americano đang cầm trong tay cho cô.
Lâm Tử Diên đưa tay nhận cà phê, ánh mắt dạo một vòng trên người cô ta.
Thượng Thanh Thu hẳn là sẽ không chủ động muốn làm bạn với cô, cô ta ở đây chờ cô, chắc là có chuyện gì đó muốn nói với cô.
Nhưng lúc này cô ta lại như một người phụ nữ bình thường, nói chuyện với cô về một số tin đồn, lại nói về tình hình gần đây của nhóm bạn chung, cuối cùng mới lắt léo nói sang chủ đề khác, “Cô và Tư Viễn quen nhau như thế nào vậy?”
Động tác trên tay của Lâm Tử Diên dừng lại.
Thượng Thanh Thu: “Thật ngại quá, không phải tôi cố tình tò mò chuyện riêng của cô, chỉ là thuận miệng nói tới đề tài này, dù sao trước đó tôi và Tư Viễn cũng là bạn bè.”
“Quan hệ của hai người… rất tốt sao?”
“Cũng không hẳn, nhưng không thể không nói, Tư Viễn là một người rất ưu tú, được làm bạn với anh ấy là một chuyện khiến người ta cảm thấy may mắn.”
Lâm Tử Diên không biết Thượng Thanh Thu nói vậy rốt cuộc là có ý gì, nhưng dường như cô ta rất cảm thán, hoặc là rất không thỏa mãn với mối quan hệ bạn bè này.
Cho nên ngay lúc Lâm Tử Diên nói ra câu “vô tình gặp”, Thượng Thanh Thu mới tỏ ra hết sức kinh ngạc.
“Chỉ vậy thôi à?”
“Đúng vậy.”
Nụ cười của cô ta càng thêm gượng gạo, “Tôi còn tưởng anh ấy không phải người như thế.”
“Có ý gì?”
“Không có gì, tôi chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, nhưng mà tự dưng anh ấy vội vàng kết hôn như vậy, cũng khiến tôi thực sự bất ngờ.”
Lúc ấy Lâm Tử Diên không biết tâm tình của mình là gì, chỉ thốt ra theo bản năng, “Kết hôn vẫn luôn là việc hai người cùng quyết định, cho dù là kết hôn vội thì cũng là việc đã suy tính kỹ càng.”
Lời cô nói khiến cho Thượng Thanh Thu ý thức được lời mình mới nói đã hơi vượt quá giới hạn, “Thật xin lỗi, Tử Diên, tôi không có ý đó.”
“Không sao, tôi cũng không để ý.”
Thật ra cô cũng không quá để ý đến sự xuất hiện của Thượng Thanh Thu, dù sao chuyện của cô ta và Thẩm Tư Viễn đều đã là quá khứ.
Hơn nữa…dường như thái độ của anh vẫn luôn nhàn nhạt với cô ta, hẳn là cũng không thích.
Tóm lại cuộc sống phải luôn nhìn về phía trước, giống như cô phát hiện sự tồn tại của Thẩm Tư Viễn rất quan trọng với mình, vậy cô sẽ đối xử với anh tốt hơn một chút.
Chỉ là, cô luôn cảm giác chuyện mình làm hình như vẫn chưa đủ.
Hai tuần sau.
Kế hoạch trang trí phòng mới đã được quyết.
Lâm Tử Diên vừa muốn cùng trang trí vừa phải bận rộn công việc thiết kế.
Cũng may còn một thời gian nữa mới đến cuộc thi thiết kế, trong thời gian rảnh rỗi khi có linh cảm cô sẽ lập tức phác thảo, cũng không quá gấp gáp.
Chỉ có một lần khi cô đến phòng làm việc đưa nước và trái cây cho anh, thì trùng hợp nghe được một câu “Bên Thẩm Lương Châu thì sao?”.
Sau đó dường như là anh phát hiện ra sự xuất hiện của cô, nhanh chóng cúp điện thoại, tự nhiên cong môi, “Sao thế?”
“Không sao, chỉ là đến đưa cho anh chút hoa quả.”
Cô cũng không hỏi bất cứ chuyện gì liên quan đến Thẩm Lương Châu, bởi vì cô biết, nếu như cô hỏi, chắc chắn Thẩm Tư Viễn sẽ cho rằng cô đang quan tâm anh ta.
Bây giờ hai người đã ở với nhau được một khoảng thời gian, Lâm Tử Diên cũng hiểu rõ anh hơn.
Dù anh không nói gì, nhưng ghen tuông trong lòng lại không ít.
Mà còn không thích mở miệng nói ra, hết lần này tới lần khác đều dùng phương thức biểu đạt mập mờ.
Ví dụ như, khi hôn môi mạnh mẽ hơn một chút, hay là lưu lại trên cổ cô một dấu dâu tây mập mờ, khiến cô hôm sau không thể không đeo khăn lụa đi làm.
Những thứ này, đều là tính toán riêng của Thẩm Tư Viễn.
Cho nên, cô vẫn luôn thông minh không đụng tới ranh giới cuối cùng của Thẩm Tư Viễn.
Hơn nữa chuyện nhắc tới bạn trai cũ vốn luôn rất nhạy cảm, cô cũng không có tâm tình liên tục chú ý cuộc sống của anh ta.
Tháng Sáu.
Phòng mới đã được trang trí kha khá.
Hôm nay Lâm Tử Diên rất vui, mặc dù tạm thời không định ở đó, nhưng nhìn thành quả mà tự mình trang trí luôn là việc khiến người ta vui vẻ.
Cô ở trong phòng nấu một bàn đồ ăn, sau đó gửi cho Thẩm Tư Viễn một tin nhắn, chờ anh đến đây ăn tối với cô.
Nhưng mà.
Tin nhắn gửi thật lâu mà vẫn chưa có hồi đáp.
Cô nhịn không được lại cúi đầu nhìn tin nhắn trong điện thoại di động.
“Đêm nay anh có bận không? Tôi ở bên nhà mới chờ anh.”
Cô sợ anh lại bận việc, không nhìn thấy tin nhắn nên gọi một cuộc điện thoại cho anh.
Điện thoại đổ chuông một lúc, cũng không có người nghe.
Hai tay cô chống cằm, xem TV trong phòng khách vẫn luôn phát tin tức, lặng lẽ thở dài một hơi.
Bàn đồ ăn này đêm nay có phải lãng phí rồi không.
Khi cô đang nghĩ có nên gọi cho Cố Dịch Diệp đến đây cùng ăn hay không, trên điện thoại hiện lên một tin nhắn tự động của một trang web gửi tới.
Là một bài báo về kinh tế tài chính.
Nội dung đại khái là Thẩm thị đã quyết định hợp tác với công ty Thành Như, tối nay là một buổi tiệc ăn mừng hoàn hảo.
Nhìn thấy hai chữ Thẩm thị, đầu ngón tay của cô vô thức lướt xuống.
Nhưng ngay khi nhìn thấy ảnh chụp, ánh mắt cô ngây ra.
Công ty Thành Như có lẽ là sản nghiệp của nhà họ Thượng.
Trong bức ảnh, một người phụ nữ mặc lễ phục dạ hội màu sâm panh đang đứng cạnh Thẩm Tư Viễn, dịu dàng nhã nhặn nâng ly rượu trong tay, xứng đôi lạ kỳ.
Phía dưới bài báo này thậm chí còn có mấy bình luận, đại khái là đều cảm thán hai người ở giữa bức ảnh nhìn rất xứng đôi, rất giống một đôi thần tiên quyến lữ.
Nhìn tấm ảnh này, cô chớp nhẹ mắt hai lần, cuối cùng lại tiếp tục cố chấp gọi điện cho Thẩm Tư Viễn.
Lần này, cuộc gọi vậy mà được kết nối.
Thanh âm trầm thấp từ tính của Thẩm Tư Viễn vang lên trong điện thoại.
“Alo, Tử Diên.”
Lâm Tử Diên trầm mặc hai giây, sau đó mở miệng thăm dò, “Anh đang bận sao?”
“Đúng vậy.” Hình như người đàn ông đã uống nhiều mấy ly, trong thanh âm còn mang theo ý cười lười biếng, “Đêm nay vui vẻ nên uống thêm một chút.”
Vừa nói, đầu dây bên kia lại có người gọi anh một tiếng.
Thẩm Tư Viễn thấp giọng dỗ dành, “Tôi đi qua trước, tối muộn sẽ gọi điện cho em.”
Lâm Tử Diên: “...Được.”
Thật ra Lâm Tử Diên cũng không quá giận, khả năng cao là Thẩm Tư Viễn không thấy tin nhắn này, hơn nữa anh cũng luôn bận rộn, thế nhưng…
Vào một đêm như này, anh ở bên người khác khiến cô thấy khó chịu một cách khó hiểu.
Cô cầm đũa lên, nghĩ rằng đêm nay sẽ dứt khoát một mình giải quyết hết toàn bộ thức ăn trên bàn.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
Tay cầm đũa của Lâm Tử Diên dừng
lại, sau đó chạy chậm qua mở cửa.
Trong nháy mắt đó, trong lòng cô vẫn còn chút chờ mong.
Nhưng mà, mở cửa ra.
Người đứng đó lại khiến cho cô tròn mắt trong phút chốc.
“Việt Hải?”
Trong tay Việt Hải cầm một đĩa hoa quả, thấy người mở cửa là Lâm Tử Diên cũng kinh ngạc không kém cô.
“Hóa ra là cô.”
“Tại sao anh lại ở đây?” Lâm Tử Diên hỏi.
Dường như mỗi khi gặp cô Việt Hải đều bị đỏ mặt, vẻ mặt tùy ý cũng biến mất khi cửa mở, cười nói: “Tôi biết dưới lầu có hàng xóm mới tới, vốn chỉ là định đến đưa chút trái cây làm quà, không ngờ người này lại là cô.”
Lâm Tử Diên: “Ừm…”
Việt Hải đánh giá trong phòng một chút, thấy ánh sáng rực rỡ nhưng chẳng có một ai, trong phòng khách lại bày một bàn đồ ăn phong phú, lại nhìn biểu cảm không có gì vui vẻ của Lâm Tử Diên, lúc ấy trong lòng anh ta lại vui mừng khó hiểu, sau đó bất giác hỏi: “Cô ly hôn rồi à?”
Nói xong, anh ta liền bước vào không hề khách sáo, nói: “Ăn cơm một mình thì chán lắm, tôi ăn với cô nhé.”
—hết chương 40—