Ngăn cuối cùng đặt một hộp thủy tinh tinh xảo.
Bên trong là một đôi giày múa xinh đẹp màu đỏ.
Trong nháy mắt, Lâm Tử Diên có chút kinh ngạc.
Trong thư phòng của Thẩm Tư Viễn xuất hiện một thứ chắc chắn không thuộc về anh mà giống thứ anh định tặng cho người khác hơn.
Cô không định nhìn nhiều, nhưng cái hộp này lại trong suốt, cho nên cô có thể nhìn thấy rất rõ bên trên có hàng chữ viết tay của người đàn ông…
“Gửi tình yêu của tôi.”
Trước đó Lâm Tử Diên đã từng thấy chữ của anh, nên đương nhiên vừa nhìn những nét chữ cứng cáp này đã nhận ra là Thẩm Tư Viễn viết.
Phía dưới còn ghi ngày tháng.
Hẳn là ngày anh định tặng.
Là mùa hè năm năm trước.
Lâm Tử Diên như vô tình biết được bí mật gì đó, lại không dám nghĩ nhiều, vội vàng đóng ngăn tủ lại, xoay người bình tĩnh lại.
Cô không biết món quà này năm đó Thẩm Tư Viễn định tặng ai, hay là có hàm nghĩa gì.
Cô không muốn nghĩ nhiều, cũng không muốn rình mò bí mật của Thẩm Tư Viễn.
Cô tìm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được bản thiết kế của mình ở trên kệ bên cạnh.
Cô vừa tìm được bản thiết kế, Thẩm Tư Viễn cũng đẩy cửa tiến vào, nhàn nhạt nói: “Tìm được rồi à?”
Lâm Tử Diên vội vàng gật đầu: “Tìm được rồi.”
Cho dù biểu cảm cô không hề thay đổi, nhưng Thẩm Tư Viễn vẫn nhận ra một tia khác thường ở cô.
“Làm sao vậy?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Lâm Tử Diên thuận miệng nói dối, nói mình hơi mệt, vội vàng trở về phòng của mình.
Cô trở lại phòng, cầm bút thơ thẩn vẽ vài nét, lại thấy không có linh cảm nên đành bỏ qua một bên, nhìn trần nhà đến ngẩn người.
Ngày hôm sau.
Cuối cùng cô và Cố Dịch Diệp cũng có thời gian rảnh gặp mặt một lần.
Hai người dạo qua một vòng ở trung tâm thương mại, Cố Dịch Diệp lại không tập trung, cứ cầm điện thoại nói chuyện phiếm.
Lâm Tử Diên nhìn cô ấy, hỏi: “Có người yêu mới rồi hả?”
“Cũng kiểu thế.” Cố Dịch Diệp cất điện thoại đi, hất mặt về phía trước nói: “Trước đây tớ không ngờ mình sẽ có lúc yêu một người đến vậy.”
Lâm Tử Diên cười nói: “Vậy cảm giác yêu thích một người của cậu là như thế nào?”
Cố Dịch Diệp mập mờ nháy mắt với cô: “Cậu đã là người kết hôn, còn cần hỏi tớ cái này?”
“... Tớ chỉ muốn nghe cái nhìn của cậu thôi.”
“Rất đơn giản, hai người yêu nhau sẽ tình nguyện làm những chuyện thân mật. Như tớ trước kia mắc bệnh sạch sẽ, bây giờ lại đồng ý dùng chung một cái ống hút trà sữa với anh ấy, ăn cơm với nhau, nắm tay ôm nhau, đây đều là minh chứng cho sự thân mật giữa hai người thương.”
Cô ấy chậm rãi nói, lại phát hiện trông Lâm Tử Diên cái hiểu cái không: “Cậu và Thẩm Tư Viễn chưa từng thấy rung động à?”
Lâm Tử Diên suy nghĩ, cuối cùng đáp đúng trọng tâm: “Chắc là có.”
Những nụ hôn nóng bỏng đã đủ để chứng minh khi đó bọn họ rung động.
“Thế là đủ rồi.” Cố Dịch Diệp cười nhạt một tiếng: “Dù sao Thẩm Tư Viễn nhà cậu cũng là người đàn ông đã ba mươi tuổi, chút thủ đoạn ấy vẫn phải có.”
Nói xong, cô ấy nhịn không được trêu chọc bên tai Lâm Tử Diên một câu.
Lâm Tử Diên bị cô ấy trêu đến đỏ tai, vội vàng lùi về sau một bước: “Cậu chớ nói lung tung.”
Cố Dịch Diệp cười ngả nghiêng: “Được rồi, không đùa cậu nữa, hôm nào tớ dẫn bạn trai đến cho cậu xem.”
Lâm Tử Diên tưởng cô ấy chỉ là thuận miệng nói, không ngờ cô ấy chính là một người theo phái hành động.
Chưa tới hai ngày sau, Cố Dịch Diệp hẹn Lâm Tử Diên ra ngoài, thuận tiện hỏi: “Thẩm Tư Viễn nhà cậu có thời gian không?”
Lâm Tử Diên: “Tớ hỏi anh ấy đã.”
Cô tưởng Thẩm Tư Viễn không có hứng thú tham gia mấy trò này, không ngờ cô vừa đề nghị, Thẩm Tư Viễn lại đáp ứng rất nhanh.
“Tử Diên, bên tôi còn một cuộc họp, có thể sẽ hơi muộn một chút, chắc còn hơn hai mươi phút, em gửi địa chỉ cho tôi, lát nữa tôi đi thẳng qua đó, được không?”
Lâm Tử Diên: “Bây giờ tôi cũng đang rảnh, không vội, anh cứ từ từ mà làm, tôi có thể đến công ty đón anh.”
“Em tới đón tôi?” Giọng nói của người đàn ông tràn ngập ý cười.
“Đúng vậy.” Cô thử hỏi, “Anh không thích à?”
“Không phải.”
“Tôi rất thích.” Người đàn ông khẽ cười một tiếng, sau đó trả lời, “Vậy tôi chờ em.”
Lâm Tử Diên: “Được.”
Cô lái xe thẳng về phía công ty Thẩm Tư Viễn, chỉ một lát sau, người đàn ông cao gầy đi ra khỏi công ty.
Lâm Tử Diên ấn còi gọi hai tiếng.
Rất nhanh anh đã chú ý tới cô rồi đi qua bên này.
Lâm Tử Diên xuống xe, cười nhìn anh: “Không làm chậm trễ công việc của anh chứ?”
Người đàn ông tùy ý cởi cúc cổ tay áo ra, trả lời: “Không có, nhưng vừa họp xong tôi đã tới tìm em.”
Hôm nay Lâm Tử Diên rất muốn làm lái xe, hất nhẹ cằm, nói: “Lên xe đi, hôm nay tôi chở anh.”
Thẩm Tư Viễn đứng ở đó khiến nhân viên công ty chú ý, chắc là lần đầu tiên thấy sếp Thẩm lên xe của phụ nữ, cho nên phần lớn mọi người đều hiếu kỳ ngoái nhìn.
Lâm Tử Diên vừa lái xe vừa nghĩ lại cảnh vừa rồi, trêu đùa: “Nhân viên của anh có nghĩ tôi là tình nhân bí mật gì đó của anh không?”
Người đàn ông bên cạnh nhìn qua, lạnh nhạt nói: “Tôi không có nhân tình.”
“À... Tôi không có ý này, chỉ là cảm thấy bọn họ sẽ thầm nghĩ vậy.”
Khóe môi Thẩm Tư Viễn cong lên: “Khí thế của em thoạt nhìn giống vợ tôi hơn.”
Khí thế của cô...
Lâm Tử Diên nghĩ lại động tác và biểu cảm của mình ban nãy, cẩn thận nói: “Tôi rất dữ à?”
“Không có.”
“Có điều em là người phụ nữ đầu tiên đến công ty đón tôi lên xe.”
“Cho nên.”
“Đương nhiên em là vợ tôi.”
Lâm Tử Diên không nói chuyện, trong đôi mắt lại bất giác xuất hiện niềm vui.
Thẩm Tư Viễn nghiêng đầu nhìn cô, khẽ nhướng mày.
Không ngoài dự đoán, lời vừa rồi có vẻ rất vừa lòng Lâm Tử Diên.
Chẳng biết từ lúc nào cô lại hơi vui vẻ vì những lời này.
Nghĩ vậy, yết hầu của Thẩm Tư Viễn khẽ chuyển động, anh nới lỏng cà vạt, đầu ngón tay đặt lên bàn tay cô, khàn giọng nói: “Tử Diên...”
Lâm Tử Diên thở nhẹ một tiếng: “Đừng nghịch.”
Thẩm Tư Viễn cười nhẹ nhắc nhở: “Bây giờ đang dừng đèn đỏ, tôi nghĩ không quá ảnh hưởng.”
“Sao mà không ảnh hưởng...” Mắt thấy đèn đã xanh, cô khởi động xe, lầm bầm nói, “Chú ý an toàn giao thông.”
Hơn nữa chắc Thẩm Tư Viễn đánh giá quá cao định lực của cô rồi.
Cô đâu có lợi hại đến vậy, nếu lợi hại đến vậy thật, cũng không đến nỗi bị anh năm lần bảy lượt trêu chọc.
Đến nơi hẹn, Cố Dịch Diệp và bạn trai mới của cô ấy đã chờ bên trong.
“Tử Diên, bên này.” Cố Dịch Diệp hưng phấn vẫy tay với cô.
Hai người đi qua chào hỏi họ.
Lâm Tử Diên đánh giá bạn trai mới của Cố Dịch Diệp.
Trông nhỏ hơn cô ấy vài tuổi, như một em trai xinh đẹp, đôi mắt đào hoa biết nói, lúc dùng cơm vẫn luôn nói cười vui vẻ, khiến người ta thấy ngày càng có hảo cảm.
Hơn nữa hai người yêu nhau cuồng nhiệt rất rõ ràng, dù đang ăn cơm cũng nhịn không được làm mấy chuyện mờ ám.
Sau đó Cố Dịch Diệp cũng ý thức được, ngại ngùng ho nhẹ một tiếng: “Xin lỗi hai vị, thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt chắc hai người cũng hiểu nhỉ.”
Lâm Tử Diên yên lặng uống một ngụm trà trong chén: “...Đương nhiên là hiểu.”
Nhưng hai người họ mà tém lại chút thì tốt hơn.
Giữa chừng Cố Dịch Diệp muốn đi vệ sinh, em trai kia còn đích thân đi theo.
Lúc ấy Lâm Tử Diên chỉ vô tình liếc nhìn.
Không ngờ, người đàn ông bên cạnh lại tới gần, cụp mắt nhìn cô.
Lâm Tử Diên bị anh nhìn hơi ngại: “...Làm sao vậy?”
Thẩm Tư Viễn: “Em thích kiểu con trai như thế à?”
Anh bỗng hỏi làm Lâm Tử Diên ngây người.
“...Cái gì?”
Thẩm Tư Viễn sửa sang đồng hồ, khẽ cười một tiếng: “Vừa rồi thấy em nhìn nhiều lần, còn tưởng thẩm mỹ của em và bạn em cũng giống nhau, đều thích kiểu trẻ con hơi nhỏ tuổi như này.”
Lâm Tử Diên: “...”
Cũng không biết Thẩm Tư Viễn quan sát cô khi nào, nhưng rõ ràng cô đâu có nhìn nhiều.
Dù có nhìn mấy lần, cũng là nhìn hành động cậu ấy ngọt ngào với Cố Dịch Diệp.
Cô quyết định tự chứng minh mình trong sạch, khẽ hừ một tiếng: “Anh nhìn lầm rồi, tôi không hề thích kiểu vậy.”
Thẩm Tư Viễn coi như thoả mãn với đáp án này, tự mình gắp cho cô một con tôm vào chén, ấm giọng nói: “Thế à.”
“Thế chắc là tôi nhìn lầm rồi.”
Lâm Tử Diên bỗng nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi mắt thâm thúy của người đàn ông, nói từng chữ: “Thẩm Tư Viễn, có ai từng bảo anh…”
“Hửm?”
Cô nhíu mày, nói: “Rất hay ghen không?”
Thẩm Tư Viễn như cũng bị lời cô nói chọc cười, cười khẽ một tiếng, cũng không phủ nhận.
“Em là người đầu tiên.”
“Nhưng em biết là được rồi.”
Trùng hợp lúc này Cố Dịch Diệp và bạn trai mới của cô ấy quay lại, thấy không khí giữa hai người có chút mập mờ, kinh ngạc hỏi: “Bọn tớ quay lại không đúng lúc à?”
“Đương nhiên không phải.” Lâm Tử Diên vội ngồi thẳng dậy, giải thích.
Cố Dịch Diệp: “Được rồi, cũng không còn sớm nữa, hay là bọn mình về thôi?”
Bốn người vừa ra khỏi cửa, không ngờ trời lại đổ mưa lớn.
Mùa này mưa không báo trước, tùy tâm trạng, tới rất tùy ý.
Thẩm Tư Viễn cởi áo ra khoác lên người cô, châm một điếu thuốc, yên lặng đứng ở một bên chờ tài xế lái xe đến.
Vừa rồi Lâm Tử Diên cũng uống một ly nên không thể lái xe.
Lâm Tử Diên bỗng đi qua, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Tư Viễn, tò mò nói: “Khói thuốc có vị gì vậy?”
Đầu ngón tay trắng nõn kẹp lấy điếu thuốc của Thẩm Tư Viễn hơi ngừng lại: “Em muốn thử à?”
Cô khẽ gật đầu: “Muốn thử một chút.”
Thẩm Tư Viễn lại cười từ chối: “Tử Diên, đây là một thói quen xấu.”
“Nhưng anh cũng hút mà.”
“Trước kia lúc bận rộn sẽ hút một điếu, về sau hình thành thói quen.”
“Rất dễ nghiện à?”
“Với phần lớn mọi người mà nói thì đúng thế.”
Lâm Tử Diên đột nhiên hắt hơi một cái, sau đó khẽ nói: “Anh cũng biết đây là thói quen xấu, sao còn không định bỏ?”
Thẩm Tư Viễn trầm mặc hai giây rồi nhướng mày nói: “Em muốn tôi cai thuốc ư?”
Lâm Tử Diên khẽ gật đầu: “Từ góc độ sức khỏe thì tôi hy vọng vậy.”
Người đàn ông bên cạnh cười nhẹ một tiếng: “Được, vậy tôi sẽ cố gắng.”
Cai thuốc vốn không phải chuyện dễ dàng, anh không quen nuốt lời, nhưng đã đáp ứng cô thì anh sẽ làm.
Chỉ có điều lúc này thấy Lâm Tử Diên hơi lạnh, anh dịu giọng nói: “Hút thuốc có thể xua lạnh, em có thể thử một lần.”
“Nhưng…”
“Chỉ một lần này.”
Anh như người lớn nghiêm khắc, cho cô một chút ngon ngọt lại không cho cô làm càn.
Lâm Tử Diên chỉ thấy mới lạ nên muốn thử một lần.
Đầu ngón tay vương mùi thuốc lá nhàn nhạt của người đàn ông đưa tới bên môi cô.
Trong mắt cô loé lên vẻ tò mò, hoàn toàn không biết trình tự hút thuốc như thế nào, hít mạnh một hơi, cả người đều bị sặc, khóe mắt chảy nước, ho khan không dừng được.
Chính cô cũng muốn cười mình ngốc, đến chuyện đơn giản như vậy cũng không làm được.
Bàn tay ấm áp của người đàn ông kiên nhẫn vỗ ở sau lưng cô, giọng du dương nói: “Lần này chặt đứt ý muốn rồi chứ?”
Anh như đã sớm biết cô sẽ thất bại, nên ngay cả hình phạt cũng giống như anh cố tình bố trí.
Nhưng Lâm Tử Diên lại biết, đồ chơi này thật sự không phù hợp với mình.
Cô kéo quần áo chặt lại, nhíu mày nhỏ giọng cảm khái: “Không biết sao lại nghiện thứ như vậy.”
Cô đương nhiên không biết, cho nên mới nói như người ngoài cuộc.
Tầm mắt Thẩm Tư Viễn lại bắt gặp đôi mắt ửng đỏ của cô, anh khẽ xoay người, đầu ngón tay dịu dàng nâng cằm cô lên, giọng ôn hòa nhẹ nhàng nói: “Vậy thì nghe lời của em, nhưng…”
“Tiền đề là vì em.”
Nói xong, như để kiếm chút thù lao
xứng đáng, anh cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô, sau đó khẽ cắn lên đầu lưỡi cô, khóe môi cong lên, lười biếng cười nói: “Tôi không thích bỏ dở nửa chừng.”
“Cho nên, em muốn ở bên cạnh liên tục giám sát tôi không?”
—hết chương 37—