Lâm Tử Diên ngẩng đầu nhìn lên, Thẩm Tư Viễn đang một tay đút túi, đôi mắt cười nhìn cô.
“Anh…”
“Ăn no chưa?” Lâm Tử Diên đứng dậy hỏi.
Thẩm Tư Viễn: “Không quá đói, ăn linh tinh một ít là được rồi.”
Lâm Tử Diên: “Vừa rồi tôi thấy bên kia có chút hoa quả tươi, để tôi đi rửa hoa quả cho anh.” Nói xong, cô tính đi ngang Thẩm Tư Viễn để rửa chút hoa quả cho anh.
Nhưng mà.
Ngay lúc cô đi đến bên người đàn ông, nháy mắt đã bị anh túm lấy cổ tay.
Thẩm Tư Viễn: “Không cần, theo tôi ra ngoài một lát.”
Bóng lưng hai người rời đi trông hòa hợp lãng mạn, Thẩm Nhân ở phía sau ngắm nghía một hồi, sau đó nở nụ cười: “Nhìn hai người bọn họ thích mắt ghê.”
Vừa nói xong, có người ở sau lưng gõ đầu cô ấy.
Thẩm Nhân bị đau kêu một tiếng, sau đó nhìn lại, phát hiện anh họ Thẩm Lương Châu đang đứng sau mình.
Thẩm Nhân oan ức đỏ hốc mắt: “Anh họ, anh đánh em làm gì.”
Thẩm Lương Châu: “Nghe nói hồi trước em có bạn trai?”
Thẩm Nhân: “... Đấy là quá khứ rồi.”
Thẩm Lương Châu cũng nhìn về phía trước, sau đó lạnh lùng nói: “Ngày thường nói vớ vẩn ít thôi, làm tốt việc cần làm.”
Thẩm Nhân oan ức nhìn về phía cô Hai, nói: “Cô Hai, cô xem anh họ đi.”
Thẩm Thanh lại không đứng về phía cô ấy: “Anh họ cháu nói đúng, bình thường đu idol ít thôi, học tập nhiều vào, đây mới là điều quan trọng nhất.”
Thẩm Nhân: “...”
Cô ấy cũng nhìn ra mình ở nhà là sinh vật bậc thấp nhất rồi, đành từ bỏ giãy dụa, bĩu môi không nói.
Trong hoa viên.
Lâm Tử Diên phát hiện cuối đường nhỏ còn có xích đu bằng hoa, vui mừng nói: “Anh xem cái kia kìa.”
Tiếng gió cuối hoa viên khá lớn, mùa này đã rất lạnh rồi.
Bên này có đèn đường mờ mờ màu vàng, thỉnh thoảng truyền tới vài tiếng náo nhiệt trong biệt thự, càng tăng thêm vẻ yên tĩnh bên này.
Thẩm Tư Viễn cởi áo khoác trên người, giúp cô trải trên ghế đu, nhàn nhạt nói: “Mấy ngày nay bận không?”
Lâm Tử Diên nói cảm ơn rồi ngồi vào xích đu, khẽ đung đưa đáp: “Khá tốt, vốn đang nghĩ ngày mai anh không có nhà thì phải đối phó với họ hàng thế nào, nhưng cũng may, anh về rồi.”
Đôi mắt Thẩm Tư Viễn đượm ý cười: “Có vẻ tôi về khá đúng lúc nhỉ?”
Lâm Tử Diên nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt thành thật trả lời: “Đúng là quá đúng lúc luôn.”
Ghế xích đu rất rộng, cho nên cũng đủ chứa hai người.
Thẩm Tư Viễn ngồi ở bên cạnh cô, bàn tay thử nhiệt độ đầu ngón tay cô, ấm giọng hỏi: “Có lạnh không?”
Nghĩ đến vừa rồi trước khi ra ngoài Đoàn Mạn còn bảo bọn họ mặc nhiều một chút, Lâm Tử Diên lắc đầu khẽ cười, nói: “Không lạnh, nhưng trông mẹ nhắc nhở khiến tôi nghĩ tới một người.”
“Ai?” Thẩm Tư Viễn hỏi.
“Mẹ tôi.” Lâm Tử Diên ngẩng đầu nhìn những vì sao trên bầu trời, chợt phát hiện bầu trời đêm nay rất sáng, rất nhiều vì sao treo trên đó, khiến người ta có chút hoa mắt.
“Thật ra có lúc tôi rất hâm mộ anh, lớn rồi vẫn có mẹ lải nhải là một chuyện rất hạnh phúc.” Nói xong, cô nhớ tới khung cảnh lúc mẹ cô còn sống.
Mẹ cô là một người rất dịu dàng, chỉ là vào lúc cô hơn mười tuổi lại bệnh nặng qua đời.
Cho dù như thế, Lâm Tử Diên vẫn nhớ rõ ràng giọng nói và dung mạo của bà.
Cô thậm chí không dám quên, sợ mình bất cẩn quên mẹ mình trông như nào.
Lâm Tử Diên: “Thật ra lúc mẹ qua đời tôi cũng không quá đau lòng, nhưng có đôi khi tôi sẽ nhớ bà, nhớ đến mức cảm giác mình đã là người trưởng thành sức mạnh vô địch rồi, lại vẫn như trẻ con mong được trốn trong lòng mẹ, khát vọng tình mẹ. Cho dù sau này bên cạnh có rất nhiều người đối xử tốt với tôi, yêu thương tôi, nhưng lúc khó khăn nhất tôi vẫn sẽ nghĩ tới bà, nghĩ bà ở bên kia có sống tốt không, có khi nào cũng có một cô bé đáng yêu làm bạn ở bên cạnh không. Nhưng những điều này nói ra thì quá ấu trĩ, cho nên tôi chỉ đành giấu kín trong lòng.”
Lúc cô nói lời này vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, như cũng thấy không khí đêm nay quá dịu dàng, ngọn đèn đường màu vàng chiếu lên xích đu, mọi thứ đều đủ ấm áp để người ta buông hết đề phòng.
Thẩm Tư Viễn nhìn cô một hồi rồi ôm cô vào trong lòng, cho cô một chút ấm áp: “Không hề ấu trĩ, Tử Diên, con người đều có nhược điểm, tôi và em cũng không ngoại lệ.”
Tâm trạng vừa mới tụt xuống của Lâm Tử Diên khôi phục rất nhanh lại.
Cô ngước mắt, trong mắt như có ảnh ngược của các vì sao, cười nhẹ nhìn về phía Thẩm Tư Viễn.
“Vậy nhược điểm của anh là gì?”
Tầm mắt hai người giao nhau.
Thẩm Tư Viễn nhìn đôi môi trước mắt.
Môi của anh khẽ cong lên, trên người tỏa ra mùi trầm hương dễ ngửi: “Em nói xem.”
Lâm Tử Diên nhún vai: “Tôi cũng không phải người biết tuốt, nào biết anh suy nghĩ cái gì.”
Trông cô lúc này đáng yêu hơn bình thường không ít, hẳn là vì hôm nay mặc chiếc áo lông màu hồng nhạt vô cùng dễ thương này, cả người khéo léo núp vào lòng anh. Thẩm Tư Viễn không gặp cô vài ngày, nhận ra hình như cô hơi gầy, vòng eo cũng gầy hơn trước không ít.
Tầm mắt hai người chạm nhau, trong nháy mắt như có súng cướp cò.
Yết hầu Thẩm Tư Viễn chuyển động.
“Nếu như tôi nói nhược điểm của tôi là em.”
“Em tin không?”
Lâm Tử Diên tự nhiên lắc đầu.
“Tôi không tin.”
Cô thà tin rằng Thẩm Tư Viễn là người không có nhược điểm, thế còn khiến người ta dễ tin hơn.
Thẩm Tư Viễn cười nhẹ một tiếng: “Tôi biết là em không tin.”
Tiếng cười của anh trầm thấp, hơi thở nóng hổi phả lên cổ cô.
Một giây sau.
Lâm Tử Diên cảm giác được người đàn ông hạ môi xuống.
Thẩm Tư Viễn vừa hôn vừa hơi lui về phía sau, hỏi: “Hôm nay là năm mới.”
“Nhận một nụ hôn liệu có quá đáng không?”
Anh khiêm tốn lịch sự đưa ra yêu cầu hôn môi, nhất thời thật sự làm cho người ta không thể từ chối.
Cho nên, Lâm Tử Diên cũng không từ chối.
Ban đầu cô cũng chỉ nghĩ là hôn thôi không có gì hơn.
Nhưng cô lại không ngờ đến khi hôn sâu không kìm được.
Cho đến khi…
Có xúc cảm lạnh lẽo xuất hiện dưới lớp áo len.
Người đàn ông vừa hôn cô, đầu ngón tay có chút lạnh buốt lại bất giác thăm dò vào trong áo len của cô.
Thoáng cái hô hấp của Lâm Tử Diên loạn cả lên, thấp giọng kêu một tiếng, sau đó cắn môi nhỏ giọng nhắc nhở: “Thẩm Tư Viễn...”
Lý trí của người lịch sự nhoáng cái bị gọi về.
Động tác của Thẩm Tư Viễn bỗng nhiên ngừng lại rồi lui về phía sau, rút tay ra, điều chỉnh lại hơi thở có chút hỗn loạn, khẽ cười một tiếng: “Thật xin lỗi, Tử Diên.”
Anh giúp cô chỉnh lại nếp nhăn của áo len, sau đó lại giúp cô lau vết son dính ở viền môi.
Đầu ngón tay của người đàn ông trắng nõn thon dài, nhiễm chút màu son, trông kiều diễm lạ thường.
Tuy Lâm Tử Diên thấy hơi bối rối, nhưng cũng hiểu sao Thẩm Tư Viễn không khống chế được.
Đàn ông và phụ nữ về mặt sinh lý vốn không giống nhau.
Huống chi giờ đây bọn họ lại là vợ chồng.
Thẩm Tư Viễn tôn trọng cô, biết rõ tình cảm hai người còn chưa tới mức đó nên vẫn luôn duy trì khoảng cách với cô.
Lâm Tử Diên cũng thấy may vì mình gặp được một người ga lăng, hơn nữa từ phản ứng vừa rồi, hẳn là Thẩm Tư Viễn vẫn thấy hứng thú với phụ nữ.
Cô nở nụ cười, cảm thấy cả hai đều là người trưởng thành, không nên quá ngạc nhiên, nếu không Thẩm Tư Viễn lại coi cô là chim nhỏ nhát gan gì đó, quan hệ thân mật một chút sẽ bị dọa sợ cụp cánh.
Huống chi, cô nào có ngây thơ đến vậy.
Cho dù lúc này nhiệt độ bên ngoài rất thấp, Lâm Tử Diên cũng cảm thấy nhiệt độ trong người nóng hổi.
Cô hắng giọng, đang định nói gì đó.
Cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một bóng người mơ hồ.
Lúc này Lâm Tử Diên mới hoảng sợ, ngón tay bắt lấy cổ tay Thẩm Tư Viễn, cau mày nói: “Là ai vậy?”
Thẩm Tư Viễn cũng thuận thế nhìn sang.
Quả nhiên.
Nơi đó có một người đang đứng.
Không đợi Thẩm Tư Viễn mở miệng hỏi, người nọ chủ động nói trước, giọng nói có chút âm u: “Ông Hai, trời lạnh, vừa rồi dì giúp việc nấu súp, ông muốn về nếm thử không?”
Thẩm Tư Viễn kéo tay Lâm Tử Diên qua bên kia.
Thẩm Lương Châu tựa vào thân cây, đang nhìn hai người.
Khóe môi Thẩm Tư Viễn cong lên, lời nói lại không quá ấm áp, “Có tâm quá.”
Thẩm Lương Châu cũng cười: “Nên làm thôi.”
Mặc dù hai người tỏ ra dịu dàng lịch sự, nhưng thực tế lại có mùi thuốc súng.
Khung cảnh vừa rồi tuy hơi xa, nhưng anh ta cũng đã nhìn đến đã mắt.
Lâm Tử Diên cũng bất lực với Thẩm Lương Châu, người này hơn nửa đêm còn xuất hiện ở đây, không biết còn tưởng ở đây có oan hồn.
Thẩm Tư Viễn sợ Lâm Tử Diên lạnh, luôn ôm cô trong lòng, lồng ngực người đàn ông rộng lớn, nhiệt độ trên người rất cao, như một lò sưởi luôn cho cô sự ấm áp.
Thẩm Tư Viễn: “Bạn gái cháu đâu?”
Thẩm Lương Châu có chút không vui nói: “Chia tay rồi, hơn nữa cô ta vốn không phải là bạn gái cháu.”
Vốn Thẩm Tư Viễn cũng không định hỏi thăm tình huống của anh ta, anh đơn giản gật đầu, nói: “Cháu cũng vào sớm đi.”
Thẩm Lương Châu nhìn hai người đi vào cho đến khi bọn họ biến mất khỏi tầm mắt.
Rất lâu sau bàn tay nắm chặt sau lưng vẫn chưa buông lỏng.
Lần nào nhìn thấy Lâm Tử Diên ở bên cạnh Thẩm Tư Viễn đều khiến lòng anh ta khó chịu như bị dao cứa.
Hết lần này tới lần khác, anh luôn nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Lâm Tử Diên vừa vào trong nhà đã nhìn thấy Đoàn Mạn bận rộn ở cửa.
Đoàn Mạn thấy hai người đến, quả nhiên dạy bảo Thẩm Tư Viễn: “Con xem con chăm sóc vợ kiểu gì thế, Tử Diên đỏ hết mặt rồi, đến lúc sốt thì con lại đau lòng cho xem.”
Thẩm Tư Viễn cười cười đi lấy một cái áo khoác cho cô, rồi khoác lên vai Lâm Tử Diên: “Vâng, đều là lỗi của con.”
Lâm Tử Diên áy náy mở miệng: “Mẹ, chuyện này không liên quan đến anh ấy, là con không muốn mặc ạ.”
Đoàn Mạn lên tiếng: “Hai người các con không hổ là vợ chồng, còn biết bảo vệ cho nhau.”
Nói xong, bà cũng đành mặc kệ, đi qua một bên nói chuyện với họ hàng.
Lâm Tử Diên quay đầu lại nhìn Thẩm Tư Viễn, sờ lên mặt mình: “Mặt tôi đỏ lắm à?”
Đôi mắt Thẩm Tư Viễn mang theo ý dò xét.
“Cũng khá đỏ.” Nói xong, anh còn duỗi ngón tay ra mơn trớn khuôn mặt nhẵn mịn của cô.
Lâm Tử Diên mím môi, cũng không biết là vì chuyện vừa rồi ở xích đu hay là lạnh đến đỏ thật.
Thẩm Tư Viễn lại tự động nhận lỗi về mình, anh hơi cúi người, tầm mắt ngang cô, thành khẩn nói: “Thật xin lỗi.”
“Lần sau sẽ không thế nữa.”
Trong một số chuyện, lời của đàn ông cũng không quá đáng tin.
Lâm Tử Diên cũng chưa ngốc đến mức đấy.
Cô nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Thật sự...sẽ không à?”
Đôi mắt đẹp đẽ thâm thúy của Thẩm Tư Viễn nhìn chằm chằm cô một lúc, chỉ cảm thấy đôi khi cô cũng rất thông minh.
Môi anh khẽ cử động, ghé sát vào bên tai cô, mỉm cười nói: “Nếu như lần sau đối mặt với em tôi vẫn giữ được lý trí.”
–hết chương 24–